Cá Nước Thân Mật - Mễ Lộ Lộ ( Cổ Đại, Sắc ) - Chương 9:
Phong Nhạc Thủy tỉnh lại trong tình trạng đầu óc choáng váng.
Vừa mở mắt ra, hắn cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cứ như thể, hắn đã đầu lìa khỏi xác. Cơn đau này khiến hắn phải nhíu mày.
“Hu hu hu… Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại.” Khóc đi, cứ ra sức khóc lóc là được! Thượng Quan Tiểu Du kêu khóc thảm thiết muôn phần, gương mặt nàng nhuốm đầy vẻ thương tiếc, nàng ghé mình vào bên mép giường, gào khóc lớn tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thấm đẫm nước mắt của nàng vọng vào mắt hắn. Trên mặt nàng, lệ cứ tuôn dài, trong mắt còn lung linh ngập nước.
“Ngươi…” Hắn cau mày, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra, đây chính là căn phòng khi xưa hắn vẫn ở tại phủ Thượng Quan, “Chỗ này là phủ Thượng Quan hay sao?”
Hắn lại sờ đầu, phát hiện ra, đầu hắn giờ này quấn đầy băng vải.
Sửng sốt một lát, hắn mới chợt nhớ lại những điều xảy ra trước đó. Hắn đã bị một đám to con vây đánh, mà hình như, người sai sử bọn ho chính là một cô gái…
Chỉ tiếc rằng, lúc ấy hắn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người kia. Thế nhưng, thân hình ấy trông cực kỳ giống…
Phong Nhạc Thủy dời tầm mắt về trên mặt Thượng Quan Tiểu Du. Hắn càng xem… thì lại càng thấy giống, đúng thật là nàng rồi!
“Đúng vậy!” Đương nhiên, nàng cũng không xem nhẹ ánh mắt nghi ngờ kia của hắn. Vì vậy, nàng càng khóc thê thảm hơn, “Ngươi làm ta sợ chết khiếp, thật đấy. Nếu không phải lúc đó ta vừa khéo đi ngang qua nơi ấy, ngươi sẽ bị mất máu rất nhiều.”
Được rồi! Phải thừa nhận là, nàng đã quá kích động, quá khẩn trương. Thế cho nên, nàng đã quên kiểm soát lực tay, bất cẩn làm đầu hắn rách toác.
Thế nhưng mà, không sao hết, nàng đã mời tứ tỷ chữa thương cho hắn rồi. Tứ tỷ nói, vết thương loại này sẽ không gây chết người, chỉ cần đợi máu ngưng chảy, miệng vết thương sẽ tự động khép lại, chẳng có gì đáng ngại hết cả.
Tuy rằng không có chuyện gì, thế nhưng, nàng vẫn cần diễn xuất cho động lòng người, khóc đến kinh thiên động địa, khóc như thể khóc tang, nước mắt cứ ào ào tuôn rơi không ngớt.
“Hu hu… May mắn ngươi không làm sao. Nếu không, để lại ta một mình trên đời, ta thật sự không biết, mình nên làm cái gì bây giờ?” Nàng cố gắng khóc, ra sức khóc. Chẳng những khóc đến ánh mắt đỏ ngầu, ngay cả chiếc mũi nhỏ xinh kia cũng hồng lên hết cả.
“Ta không sao…” Hắn chỉ hơi choáng váng mà thôi, “Quái lạ, làm sao ta có thể đột nhiên bị tập kích giữa đường? Hơn nữa, trong đó còn có một người là con gái…”
Chuyển động đôi con ngươi giảo hoạt, cuối cùng, nàng khóc rống lên: “Hu hu… Nhất định là thường ngày Phượng Tiểu Khuynh đắc tội nhiều người lắm, bọn hắn thấy ngươi là thủ hạ đắc lực của nàng ta, thế cho nên, bọn hắn mới gây ra chuyện này.”
“Thế nhưng…” Hắn nhăn mày, nhìn nàng đầy nghi hoặc, “Trước kia, khi còn ở cạnh ngươi, chuyện như vậy đâu hề xảy ra cơ chứ. Vì sao ta mới chỉ vừa bước đến phủ Phượng, thế mà đã…” Bỗng dưng, hắn dừng lời, không nói thêm một câu nào nữa.