Cá Nước Thân Mật - Mễ Lộ Lộ ( Cổ Đại, Sắc ) - Chương 2: (H nhẹ)
Nếu như nói, tim hắn đã sớm bị một căn nhà tù vô hình giam giữ, liệu một ngày nào đó nó còn có thể có được sự tự do hay không?
Vấn đề này, cho tới tận bây giờ Phong Nhạc Thủy cũng đều chưa từng nghĩ tới, thậm chí hắn cũng không dám suy nghĩ nữa kia.
Người hắn, là thuộc về Thượng Quan Tiểu Du.
Lòng hắn, từ lâu, theo dòng thời gian, cũng đã trầm luân ở trên người nàng, không thể tự kiềm chế, cũng không có cách nào thu hồi lại phân tình cảm đáng lẽ không nên có kia.
Vì thế, tình cảm của hắn tựa như hạt cát.
Rõ ràng, hắn muốn lấy hai tay bắt lấy tình cảm của mình, nhưng nó lại ở lúc vô tri vô giác, theo kẽ ngón tay thoát đi ra.
Giờ đây, trong lòng hắn, trong tim hắn tràn ngập tất cả đều là nàng.
Tuy vậy, thân thể hắn lại như một khối xác không hồn, bởi hắn đã không ngừng giao ra hết thảy tất cả những thứ nàng muốn, giao ra tất cả trái tim và tình cảm, toàn bộ con người hắn đã bị vét sạch.
Ngoài việc tiếp tục hiến ra tinh lực giúp đỡ phủ Thượng Quan, hắn không biết bản thân mình còn có con đường đi nào khác.
Hơn nữa, tất cả mọi người cũng đều đã quên mất họ thật của hắn, vừa thấy hắn là chào một câu “Thượng Quan tổng quản.”
Lâu đến nỗi, hắn thật sự đã nghĩ chính mình vừa sinh ra đã mồ côi cha mẹ.
“Nhạc Thủy ca ca đang suy nghĩ điều gì vậy?” Một giọng nói non mềm vang lên từ phía sau lưng Phong Nhạc Thủy.
Hắn vừa quay đầu lại thì một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vọng vào trong đôi con ngươi ôn hòa thâm thúy của hắn.
“Phượng cô nương.” Hắn lễ phép cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu chào nàng.
Phượng Tiểu Khuynh đứng ở trước mặt hắn, thân thể nàng bé nhỏ yêu kiều mới chỉ cao đến chỗ ngực hắn, thoạt nhìn có vẻ rất là linh lung, khiến cho người ta chỉ muốn nâng ở trên tay mà yêu chiều cưng nựng.
“Hiếm khi thấy ngươi ngẩn người trên đường, đang suy nghĩ đến chuyện gì vậy?” Phượng Tiểu Khuynh không hề đoái hoài đến ánh mắt những người khác, sóng vai cùng hắn đi trên đường.
“Không có gì chuyện gì đặc biệt, là chuyện bình thường thôi.” Hắn cười lắc đầu, tìm lời nói tránh để che giấu tâm sự của mình, hắn không muốn để người khác nhìn trộm góc sâu nhất giấu kín trong lòng hắn.
Đôi con ngươi linh hoạt của Phượng Tiểu Khuynh xoay mòng mòng, như là muốn tìm ra manh mối gì từ trên gương mặt tuấn tú của hắn, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể nhìn đến đáy lòng hắn được.
Đối với nàng, Phong Nhạc Thủy tựa như một cái hồ sâu không đáy.
Nếu hắn không chủ động mở miệng, nếu không có ai hiểu được tâm tư của hắn, sẽ càng không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
Hơn nữa, hắn cực kì khép mình và giấu tài.
Rõ ràng, hắn là một người đàn ông rất có năng lực, vài năm nay cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết giúp đỡ phủ Thượng Quan, còn dành dụm cho mình không ít bạc. Nếu như hắn muốn chuộc thân, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì.