[Bl] Máy Bay Giấy Của Hai Tên Thất Tình - 9. Trà bạc hà.
9. Trà bạc hà.
Mình về nhà quá giờ quy định Mẹ lo lắng lắm, ba cũng nổi giận nữa. Mẹ còn khóc nức nở nữa, mình và ba phải ngồi dỗ dành bà. Có lẽ mẹ sẽ kêu mình về sớm hơn 4 giờ. Khó thở quá. 21/8/2010, 6 giờ 53 phút chiều.
Mình không ngủ được nữa rồi. Thôi thì đành giải đề tiếp vậy. Thật ra mình chẳng thích giải đề chút nào, nhưng mình chẳng biết làm gì hết. Mệt mỏi quá. Mình muốn ngủ. Ngày mai mình phải mua trà bạc hà và sữa tươi mới được. 22/8/2010, 1 giờ 17 phút sáng.
Mẹ phạt không cho mình ra ngoài. Buổi sáng hôm nay mình toàn phải ở trong nhà. Mẹ thậm chí còn khóa cửa để mình không đi ra được. Dù cho mình có bảo mẹ đi cùng mình ra ngoài thì mẹ cũng không chịu. Thôi được rồi, làm đề tiếp vậy. Hôm nay là Ngoại ngữ. 22/8/2010, 7 giờ 21 phút sáng.
Đã hơn 3 giờ rồi và mình vẫn phải trong nhà. Mình có cảm giác như mình là tù nhân vậy. Một lần rạch tay là đủ rồi. Mình không muốn tiếp tục như thế này đâu. Khó chịu quá đi. 22/8/2010, 4 giờ 5 phút chiều.
— Nhật ký của Sakamoto Kayano năm mười tám tuổi.
Có trời mới biết Kayano đã nhẹ nhõm và vui mừng biết bao khi mẹ đã đồng ý cho anh ra ngoài vào buổi chiều. Anh đã phải xoa dịu phụ huynh bằng đủ lời lẽ thành khẩn nhất mình có thể nghĩ ra mới có thể bước chân ra khỏi nhà để mua đồ ăn tối cho gia đình. Kayano mặc vội áo khoác, chào tạm biệt người thân rồi chạy ra ngoài. Anh dang tay như muốn ôm trọn cả bầu trời đỏ thẫm, hít một hơi thật sâu như muốn lấp đầy buồng phổi bằng không khì ngày thu.
Mùa thu với Kayano luôn mang âm hưởng đặc biệt. Nó là sự trầm tĩnh sau mùa hạ nhiệt huyết cháy bỏng nắng vàng, nhưng cũng là vẻ ấm áp nhẹ nhàng trước khi mùa đông lạnh lẽo kéo tới.
Buổi chiều Chủ Nhật đầu thu hôm ấy mang vẻ nhàn nhã lạ lùng. Mặt trời đang dần lặn xuống nơi chân trời kia. Từng cơn gió thổi qua làm những chiếc lá trên cành cây đung đưa theo đầy vui vẻ. Khung cảnh quá đỗi yên bình, làm anh suýt quên mất mình vừa trải qua chuyện gì với gia đình. Kayano đút hai tay vào túi áo, vừa ngắm cảnh vừa đi đến tiệm tạp hóa Hanami gần nhà. Anh lẩm nhẩm trong đầu những thứ cần mua, đặc biệt là trà bạc hà cùng sữa tươi.
Điều anh không ngờ nhất là việc Miyaka Takao cũng đến đây, dắt theo hai đứa nhóc một trai một gái có vẻ là em của cậu ta.
Lúc nhìn cậu chàng đi vào trong tiệm, anh nhớ đến việc cậu là người cho anh biết trà bạc hà và sữa tươi giúp dễ ngủ. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, cậu ta ập vào đời anh bằng một cách không giống ai, làm anh chẳng biết đối mặt ra sao. Chẳng biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
Cái mát của máy lạnh từ tiệm phả vào mặt anh, truyền chút sức sống cho anh. Cuối cùng thì mình cũng được hòa nhập với cuộc sống rồi. Anh lấy giỏ đựng trước quầy, đi vào trong để tìm thứ mình cần.
Ngày hôm đó, thứ Kayano ấn tượng nhất không phải là cửa tiệm Hanami, hay những món đồ mình đã mua, trà bạc hà hay sữa tươi để giúp mình khắc phục cơn mất ngủ dai dẳng. Người anh nhớ nhất hôm ấy là Takao cùng hai đứa em của cậu ta, đặc biệt là đứa em gái Sumiko. Một cô bé tầm năm sáu tuổi với mái tóc nâu được buộc gọn thành hai bím nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh và chỉ cao hơn đầu gối anh.