[Bl] Máy Bay Giấy Của Hai Tên Thất Tình - 2. Thất tình thì làm gì?
Comment đi ~~
2. Thất tình thì làm gì?
Thất tình.
Takao hiểu từ ấy có nghĩa là gì. Cậu chỉ chưa từng nghĩ rằng suốt mười sáu năm sống trên đời của mình, sẽ có ngày bản thân sẽ rơi vào tình trạng đó. Hai chữ ngắn gọn đã bao hàm cả những nỗi đau khó nói thành lời trong lòng cậu. Dù bên ngoài cậu vẫn tỏ vẻ mình bất cần đời, chả để ai vào mắt, nhưng bên trong lại đang gặm nhấm nỗi đau một mình. Cũng giống như mối tình đơn phương – bây giờ có lẽ là đã-từng-đơn-phương – của mình, cậu lặng lẽ như chiếc lá thu cứ thế rơi rụng khỏi cây.
Takao vào những năm thanh xuân ấy ít khi biểu hiện cảm xúc cho người khác, cậu thấy mình không cần phải bày tỏ quá nhiều với nhiều người. Trong mắt người khác, cậu vẫn là cậu, vẫn sống vô tư như thế, vẫn đối xử với mọi người như trước. Với người ngoài, cậu chàng vô cùng ổn. Chỉ có những người như bạn thân và chị gái cậu mới biết là còn lâu cậu mới bình ổn được.
Cậu từ chối việc phải thừa nhận trái tim mình đã bị tan nát, vỡ vụn. Dù cậu đã khóc sướt mướt với chị hai, cậu vẫn ghét khi bản thân yếu đuối như vậy. Nếu cậu ấy từ chối cậu, Takao sẽ không đến mức vậy. Cậu làm sao dám tỏ tình khi người ta đã có người yêu?
Khoảng thời gian ấy thật quá lạ lẫm với Takao. Lần đầu tiên trong đời mình, cậu hiểu thế nào là đau vì tình.
Cậu cảm giác như lơ là vài giây thì chân cậu sẽ ngã khuỵu xuống mất, chỉ cần nhìn thấy người ta là như bị đấm một cú đau điếng vào mặt. Con người mà trước đây khi gặp mặt cũng đủ làm cậu lâng lâng vui sướng như lên mây, con người đã khiến cậu rơi vào lưới tình… Con người đã là rất nhiều điều lớn lao trong cuộc sống của Takao, lại trở thành người cậu muốn trốn tránh nhất, chạy khỏi nhất.
Cậu rất muốn ghét chàng trai đó, ghét đến độ gặp nhau thôi sẽ chửi nát mặt đối phương. Nhưng, sao cậu ghét người ta được đây? Người ta dễ thương như thế, yêu đời như thế, ghét sao được?
Takao ngồi trên sofa, càng nghĩ càng muốn ra bờ sông rồi nhảy xuống để tỉnh ra. Cậu không có ý tự tử vì tình đâu, đơn giản là cậu muốn tát nước vào mặt cho khuây khỏa thôi.
– Taka. Taka! Takaooooooooo! Thằng em trời đánh nhà tôi ơi!!!!
Khi Fuyuko gọi đến lần thứ ba, Takao mới có phản ứng. Cậu ngước mắt lên nhìn chị gái, người đang nhìn mình với ánh mắt rầu rĩ.
– Sao vậy chị? – Takao hỏi, giọng điệu như bao ngày, ơ hờ và chẳng đặt thứ gì vào mắt cả. Fuyuko dẩu môi, rồi chị thản nhiên bảo.
– Em mua giùm chị một cuốn sách được không?
Cậu cố gắng điểm lại những gì đã xảy ra cách đây vài ngày. Ba, bốn, hay hai ngày nhỉ? Cậu chẳng rõ nữa. Khái niệm về thời gian với Takao lúc này chẳng có giá trị cho lắm.
– Sao phải nhờ em chứ? – Takao nhướng mày. – Bộ chị mua sách thiếu lành mạnh nên sợ ba mẹ phát hiện à?
Fuyuko chẳng đặt câu trêu chọc đó vào đầu, bởi cô nàng quá rõ thằng nhóc này chỉ đang giả vờ mình vẫn chẳng sao cả.