[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Trần Duẫn Hạo
Trời âm u nhưng lại không mưa, chỉ có gió thổi từng đợt lồng lộng. Tiết trời thế này sớm muộn gì cũng sẽ có giông thôi, Nguyệt Dương Thanh nghĩ vậy, trong lòng cũng hơi lo. Trái lại Lưu Tử Nguyệt lại vô cùng tận hưởng. Con đường đông đúc với xe máy và ô tô đi lại nườm nượp, những ngôi nhà cao thấp nhấp nhô và những cửa hàng, quán ăn đầy khách ra vào.
“Em muốn ăn gì?” Cô hỏi. “Pizza, gà rán hay buffet?”
“Em ăn gì cũng được hết á…”
“Hừ, con trai gì mà chẳng quyết đoán gì cả.” Nhưng ngay sau đó Lưu Tử Nguyệt đã đưa ra quyết định. “Vậy chúng ta đi ăn cơm sườn nướng đi. Chị biết một quán ngon lắm luôn.”
Cô ấy nói không sai, lần đầu tiên Nguyệt Dương Thanh được ăn một món sườn ngon như vậy. Miếng thịt vừa to vừa mềm, lại thấm đẫm nước sốt thơm lừng, ăn vô cùng đưa cơm. Một suất như vậy còn được chọn thêm cả một phần nước ngọt hoặc kem. Nguyệt Dương Thanh tất nhiên sẽ chọn kem. Không hiểu sao những cây kem luôn có sức hút lạ kỳ đối với cậu. Nhìn cậu ăn một cách ngon lành, Lưu Tử Nguyệt chống tay lên bàn, hỏi:
“Bình thường anh trai chị cho em ăn những gì thế?”
Nguyệt Dương Thanh nghiêng đầu, không hiểu rõ ẩn ý sau câu hỏi đó lắm.
“Thì ăn thức ăn bình thường thôi ạ.” Cậu nhớ lại. “Nhưng mà cũng ngon lắm, đều là anh ấy tự nấu cho em hết đó. Anh ấy còn chuẩn bị cả cơm hộp cho em đem đi học nữa.”
Lưu Tử Nguyệt “à” lên một tiếng. Cô cúi đầu, cầm ống hút khuấy mấy vòng trong ly nước coca bằng giấy, giọng chậm hơn một chút:
“Thực ra hồi nhỏ khi chị và em trai đi học tiểu học từng bị ngộ độc thực phẩm sau bữa trưa tại trường. Kể từ lần đó, anh trai chị luôn là người làm cơm hộp để tụi chị đem đi học, có lẽ đến bây giờ cũng vẫn còn giữ thói quen đó. Anh ấy cũng không thường xuyên lui đến những quán ăn ở ngoài như thế này.”
Nếu Lưu Tử Nguyệt không kể, Nguyệt Dương Thanh cũng không nghĩ tới việc đằng sau những hộp cơm trưa ấy không chỉ đơn giản là một sự quan tâm mà còn là thói quen đã có từ lâu của Lưu Khải Hòa. Y là một người chu đáo, hơn thế lại còn vô cùng cẩn trọng. Nguyệt Dương Thanh mím môi, hình ảnh hộp cơm nhỏ xinh, không quá cầu kì nhưng vẫn trông vô cùng ngon mắt hiện lên trong tâm trí. Có vẻ như đối với Lưu Khải Hoà, cậu không còn là người ngoài nữa rồi. Cách y quan tâm chăm sóc cậu giống như cách y quan tâm chăm sóc những đứa em trai em gái của mình vậy. Rõ ràng đấy là một việc mà y vô cùng thành thạo.
Mặc dù Lưu Tử Nguyệt nói y không thích ăn ở bên ngoài nhưng món cơm ở quán này thực sự rất ngon, Nguyệt Dương Thanh muốn y cũng được nếm thử.
“Hay chúng ta mua một phần cơm về cho anh ấy đi chị.”
“Chị cũng định như vậy.” Lưu Tử Nguyệt đồng tình. Cô lại nói thêm, gương mặt tỏ vẻ chán nản. “Chị biết nếu anh ấy đi ra ngoài vào cuối tuần, lại còn không nghe máy thì đến tám mươi phần trăm là có công việc bận gì rồi. Trước đây cũng thế, không lạ gì lắm.”
Thấy Nguyệt Dương Thanh vẫn còn ngơ ngác, Lưu Tử Nguyệt lập tức xua tay:
“Đừng để tâm nhiều, chị chỉ nói vu vơ như vậy thôi.”