[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện
Sáng hôm sau, Lưu Khải Hòa không đi đâu nữa, anh ở nhà cả ngày, bắt đầu với công việc chuẩn bị bữa sáng.
Thực ra nói là bữa sáng cũng không đúng, khi Nguyệt Dương Thanh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, cũng đã gần trưa rồi. Cậu cũng không nghĩ bản thân mình lại ngủ sâu tới vậy. Đêm hôm qua nằm trên giường nửa tỉnh nửa mơ, lại còn gặp ác mộng, mãi đến khi Lưu Khải Hòa trở về nhà, cậu mới an tâm mà thiếp đi.
Nguyệt Dương Thanh đang làm quen dần với cuộc sống nơi đây, thế nhưng hôm nay trên bàn ăn chỉ có hai người họ. Mùi thức ăn tỏa ra thơm phức, ngay gần đó là chiếc TV đang chiếu bản tin. Vẫn là một chủ đề nóng hổi mấy ngày nay, vẫn là vụ sập hầm đầy tang thương đó, hiện giờ còn chưa đưa được hết nạn nhân ra ngoài. Và khi biên tập viên đề cập đến việc tai nạn này là do sự thiếu trách nhiệm của bên xây dựng, Nguyệt Dương Thanh không kìm được mà cả người đều run lên, bàn tay siết chặt.
Lưu Khải Hòa thấy vậy thì lập tức tắt phụt màn hình đi, thuận tay múc vào bát cậu một ít súp nữa, nói:
“Đừng xem nữa, em ăn nhiều một chút, như vậy mới sớm khỏe được.”
“Em ổn mà…”
Nguyệt Dương Thanh lí nhí đáp. Miệng cậu đắng ngắt, thậm chí còn không nuốt nổi một thìa súp. Nguyệt Dương Thanh biết Lưu Khải Hòa quan tâm đến mình, không muốn để cậu nghe những tin tức không hay đó nữa. Cậu cảm động nhưng cũng không khỏi thắc mắc:
“Chẳng phải anh cũng có người thân là nạn nhân trong vụ tai nạn đó hay sao? Vậy anh cảm xúc của anh là gì? Đau khổ? Phẫn nộ? Hay oán trách? Chỉ vì sự vô trách nhiệm của một người mà khiến bao nhiêu người khác rơi vào cảnh khốn cùng, vậy em oán hận họ là đúng hay sai?”
Lưu Khải Hòa nhất thời ngẩn người trước câu hỏi ấy, cuối cùng anh chỉ cụp mắt, khẽ đáp:
“Mọi chuyện cũng đã rồi, kể cả hối hận cũng đã muộn. Nhưng cảm xúc không phải thứ nói đúng là đúng, sai là sai, cái đó còn phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Nếu em cho rằng điều đó đáng hận, anh cũng không thể cản em nhưng hãy để cho mình một lối thoát, hiểu ý anh chứ?”
Nguyệt Dương Thanh mím môi, không nói thêm gì nữa.
“Bỏ qua vấn đề đó đi, còn chuyện này quan trọng hơn anh cần nói với em.” Lưu Khải Hòa tiếp. “Anh tìm được và đã liên lạc với người thân của em rồi, có lẽ họ sẽ đến gặp em sớm thôi.”
Nguyệt Dương Thanh nghe anh nói hết câu liền lập tức ngẩng đầu, đôi mắt tròn mở to nhìn người đối diện một cách đầy ngạc nhiên như thể không tin vào những gì mình nghe được:
“Thật… thật sao ạ? Sao có thể?”
“Chuyện này anh cũng không ngờ…”
Lưu Khải Hòa nhớ lại buổi tối hôm qua sau khi nhận được cuộc điện thoại từ phía người cung cấp thông tin anh liền lập tức chạy ra ngoài. Anh chỉ mới nhờ vào mối quan hệ để nhờ tìm người thân của Nguyệt Dương Thanh chỉ với số thông tin ít ỏi từ chính cậu. Ban đầu anh cũng không hi vọng gì nhiều, chưa kể ngay cả Nguyệt Dương Thanh cũng không hề tha thiết gì đối với những người họ hàng xa cách ấy. Nào ngờ còn chưa đến hai ngày anh đã nhận được thông báo đã tìm được người.