[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Thực tại xen lẫn ảo mộng
Chẳng biết mình đã thiếp đi bao lâu, khi Nguyệt Dương Thanh mơ màng tỉnh dậy, căn phòng vẫn yên ắng như vậy, có điều người kia lại không thấy đâu, ngồi bên giường lúc này chỉ có chị gái buộc tóc đuôi ngựa đang nghịch điện thoại. Nguyệt Dương Thanh nhớ cô ấy là người đã nấu cháo cho cậu, là em gái của Lưu Khải Hòa.
Lưu Tử Nguyệt dường như cũng nhận ra cậu đã tỉnh bèn rời mắt khỏi điện thoại, tươi cười hỏi:
“Nhóc con dậy rồi hả? Cảm thấy trong người như nào? Có đói không?”
Nguyệt Dương Thanh trả lời tất cả câu hỏi ấy bằng một cái lắc đầu sau đó lại rúc vào chăn như một con ốc rụt mình. Cậu thấy xấu hổ khi nghe tiếng Lưu Tử Nguyệt chép miệng một cái:
“Sao cứ tránh mình hoài vậy? Gương mặt xinh đẹp này chưa đủ thân thiện hay sao?”
Căn phòng nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng, yên ắng đến mức tiếng thở nhẹ của Nguyệt Dương Thanh cũng trở nên rõ ràng. Cậu ngồi bất động, không dám nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh như để cố tìm kiếm một chút cảm giác an toàn. Ở trong nhà của một người xa lạ, thái độ phòng vệ và cảnh giác dường như là điều duy nhất cậu có thể làm, một bản năng đã ăn sâu vào máu thịt sau những ngày tháng sống trong sợ hãi và đau đớn.
Sau đó Nguyệt Dương Thanh lại nghĩ liệu mình sẽ ở đâu trong những ngày tiếp theo, nếu như những người họ hàng không muốn nhận cậu. Thà rằng ở ngoài đường còn hơn là sống dưới ánh nhìn miệt thị của những người đó chỉ vì cậu có một ông bố nghiện ngập. Chưa bao giờ Nguyệt Dương Thanh cảm thấy bất lực như lúc này, cảm giác tủi thân chiếm trọn tâm trí, chỉ muốn òa khóc để giãi bày tất cả. Nhưng người duy nhất có thể lắng nghe cậu, có thể để cậu khóc rồi nói lời an ủi là mẹ giờ đã không còn nữa, trong phút chốc cả thế giới đều quay lưng lại với cậu, cô lập cậu trong nỗi sợ hãi và lạc lõng bủa vây.
Nguyệt Dương Thanh thu lại trong thế giới của chính mình, không biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi đột nhiên, có tiếng cửa mở khe khẽ, tiếp theo là những bước chân nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tiếng Lưu Tử Nguyệt lại vang lên:
“Ơn trời anh về rồi. Người bạn nhỏ này anh lo đi nhé, em đi chơi đây.”
Nguyệt Dương Thanh không nghe thấy tiếng đáp lại. Hoặc cũng có thể Lưu Khải Hòa nói quá nhỏ, chẳng lọt vào tai cậu. Thay vào đó, cậu chỉ cảm nhận được một người nào đó bước tới gần, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường. Không gian lại chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, dường như chứa đựng cả một nỗi trăn trở khó nói.
Nguyệt Dương Thanh cựa mình quay ra cho y biết rằng mình đã tỉnh. Lưu Khải Hòa liền thay đổi nét mặt, gượng gạo nở một nụ cười:
“Tỉnh rồi hả? Đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Lúc này Nguyệt Dương Thanh mới dám mở miệng đáp một tiếng “vâng”.
Mặc dù biết việc cứ chăm chăm nhìn người lạ như vậy thì không được hay cho lắm nhưng cậu vẫn không ngăn được bản thân len lén nhìn người ngồi cạnh mình. Ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt Lưu Khải Hòa. Gương mặt anh tuấn ấy mang một nét uể oải, mệt mỏi, như thể những lo âu đang trĩu nặng trên vai. Sau đôi con ngươi nhạt màu kia, Nguyệt Dương Thanh nhận ra vô số cảm xúc hỗn độn đang ẩn hiện: một chút bất lực, chút trăn trở và cả sự kiên nhẫn lạ lùng, như thể anh đang cố gắng tìm ra cách để giúp đỡ cậu.