[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Những món đồ cũ
Trời hôm nay tối nhanh hơn mọi khi. Nền trời từ trắng dần ngả sang sắc tím vào thời khắc hoàng hôn và đường phố bắt đầu lên đèn phản chiếu xuống mặt đường ướt nước như những vì sao lấp lánh. Khung cảnh này không hiếm thấy nhưng nó lại khiến cho Nguyệt Dương Thanh phải ngắm mãi không rời. Đôi khi một chút nhộn nhịp của thành phố cũng đủ để khuấy động tâm hồn cậu, để cậu cảm thấy như mình đang sống ở một thế giới khác thay vì mắc kẹt lại ở một vùng ảm đạm hẻo lánh nào đó.
“Chúng ta đi về nhà thôi.”
Nguyệt Dương Thanh đã ngồi ngẩn ra lâu đến mức quên cả thời gian hiện tại, cho đến khi Lưu Khải Hoà lên tiếng giục mới sực tỉnh. Cậu vội đứng dậy, khoác chiếc balo đựng sách lên trên vai rồi theo chân anh rời khỏi cửa hàng.
Chẳng hiểu sao bây giờ mỗi khi nghe tới hai tiếng “về nhà” cậu lại hồi hộp rồi mong chờ rồi lại phấn khích đến lạ. Hai người đi bộ dọc theo vỉa hè lát gạch màu xám tro. Có một vũng nước đọng lại sau cơn mưa chắn giữa lối đi, Nguyệt Dương Thanh lại bước lên thành của một dãy đất dài dùng để trồng cây. Cậu cẩn thận men theo nơi đó mà đi về phía trước rồi dần dần tiến nhanh hơn, tận hưởng chút niềm vui con trẻ.
Lưu Khải Hoà đi chậm rãi phía sau cũng không phản đối về điều đó. Nhìn cậu đi thăng bằng trên đó, anh chỉ nhắc nhở:
“Cẩn thận, chỗ đấy ướt dễ ngã lắm.”
Nguyệt Dương Thanh quay lại và bất ngờ với nụ cười trên môi, cậu đáp lời anh:
“Vâng ạ!”
Lưu Khải Hoà bất ngờ cảm thấy dáng vẻ này của cậu thật hiếm thấy song lại rất đáng yêu. Có lẽ vì Nguyệt Dương Thanh thuộc tuýp người nhỏ, dù trước đây sống trong hoàn cảnh cơ cực nhưng không hề nhem nhuốc, bẩn thỉu, trái lại còn rất trắng trẻo mềm mại khiến người ta không kìm được mà động lòng trắc ẩn.
Lưu Khải Hòa cũng chẳng ý thức được thế lực nào đã xui khiến anh để cho đứa nhóc này đi theo mình. Mới đó mà đã hơn một tháng rồi…
May mắn là trời không đổ thêm một cơn mưa nào nữa trên quãng đường hai người đi về nhà. Gió thổi qua từng đợt, chốc chốc Lưu Khải Hoà lại ngước lên nhìn những đám mây nặng nề cứ lững lờ trôi tới. Anh thậm chí còn đem theo ô để đề phòng nhưng rốt cuộc cũng không cần dùng tới.
Ngay dưới sảnh của khu nhà, có một phòng bảo vệ vẫn sáng đèn. Hai bác bảo vệ đứng tuổi ngồi trong đó ung dung uống nước chè và xem chương trình thời sự phát trên một cái TV trông hơi cũ.
Lưu Khải Hoà không đi lên nhà ngay mà lại rẽ vào đó, lịch sự gọi:
“Hai bác cho cháu hỏi chiều nay có kiện hàng nào được gửi ở đây không ạ?”
Một người quay ra, nheo đôi mắt hiện rõ những vết chân chim nhìn anh:
“Nhiều lắm. Người nhận tên gì thế?”
“Lưu Khải Hoà ạ. Kiện hàng cũng hơi lớn một chút.”
“À, thế thì ở bên kia kìa.” Bác bảo vệ ấy chỉ tay. “Tìm cẩn thận đấy, đừng lấy nhầm.”
Anh cúi đầu lễ phép nói lời cảm ơn rồi theo lời của bảo vệ tìm hàng của mình ở góc tường phía đối diện, nơi mà có những kiện hàng to nhỏ nằm lộn xộn cạnh nhau.