[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Người quan trọng
Ngày hôm sau, như đã hẹn, Trần Doãn Hạo đến nhà Nguyệt Dương Thanh.
Anh không đến tay không. Trên tay anh là một túi quà nhỏ, bên trong có kẹo ngọt dành cho cậu và vài gói đồ ăn vặt cho con chó nhỏ. Một sự chu đáo giản dị nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Cánh cửa vừa hé mở, chưa kịp để Trần Doãn Hạo lên tiếng, một cái bóng đen nhỏ đã lao ra như cơn gió.
Con chó nhỏ hớn hở chạy tới, quẫy đuôi liên tục, không chút đề phòng hay cảnh giác. Nó hào hứng nhảy quanh chân Trần Doãn Hạo, giống như gặp lại một người bạn đã lâu không thấy.
Trước sự nhiệt tình thái quá ấy, Trần Doãn Hạo chỉ bật cười, cúi người bế nó lên. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn đang không ngừng vặn vẹo, tay khẽ xoa đầu nó:
“Này nhóc con, lần đầu gặp mà đã quấn người vậy sao?”
Giọng anh trầm ấm, mang theo chút trêu chọc, nhưng bàn tay lại rất cẩn thận, không hề có chút khó chịu hay miễn cưỡng nào.
Nguyệt Dương Thanh nhìn cảnh tượng ấy, bất giác nở một nụ cười rồi né sang một bên nhường lối:
“Anh vào nhà đi ạ.”
Căn nhà nhỏ không quá rộng rãi nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Nguyệt Dương Thanh nhanh chóng rót một cốc nước ấm đặt lên bàn, nhưng cậu sớm nhận ra rằng Trần Doãn Hạo chẳng hề bận tâm đến nó.
Toàn bộ sự chú ý của anh dồn hết vào con chó nhỏ.
Nó cuộn tròn trên đùi anh, hứng khởi đùa nghịch, đôi mắt tròn xoe sáng rực. Mỗi khi anh đưa tay ra, nó liền rướn người theo, như thể đang tận hưởng từng chút một sự cưng chiều hiếm có này.
Nguyệt Dương Thanh lặng lẽ quan sát, trong lòng có chút xúc động.
Từ lúc nhặt con chó này về, ngoài trừ cậu ra thì chưa có một ai chơi đùa với nó một cách vui vẻ đến vậy. Nhưng Trần Doãn Hạo thì khác.
Anh không ngại, cũng không chê bai.
Bất giác, anh lên tiếng hỏi:
“Em ở nhà một mình sao?”
Nguyệt Dương Thanh giật mình, vội đáp:
“Vâng ạ.”
Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn con chó nhỏ vẫn đang nằm ngoan trên đùi anh.
Một lát sau, Trần Doãn Hạo lại cất lời:
“Nó tên là gì thế?”
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại khiến Nguyệt Dương Thanh thoáng sững sờ.
Cậu chưa từng đặt tên cho nó.
Ngay từ đầu, cậu đã không có ý định làm vậy, bởi cậu luôn nghĩ rằng một ngày nào đó, nó sẽ có chủ nhân thực sự. Và khi ấy, người đó mới là người quyết định cái tên của nó.
Nguyệt Dương Thanh chần chừ một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
“Nó… chưa có tên. Em định để người nhận nuôi tự đặt.”
Trần Doãn Hạo chỉ nghiêng đầu, khẽ “à” lên một tiếng mà không tỏ ra quá bất ngờ hay thắc mắc điều gì. Anh tiếp tục cúi xuống chơi đùa với con chó nhỏ như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.