[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Một con chó hoang
Tháng mười một kéo theo cái lạnh đến tê tái, nhiệt độ hạ thấp đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình mỗi khi bước ra đường. Thành phố lớn, nơi ánh đèn neon rực rỡ và dòng người qua lại chẳng ngớt, vẫn không làm tan đi cái giá rét ngấm vào từng làn gió. Không khí lạnh như len lỏi qua từng lớp áo, khiến ai nấy đều phải co ro, bước đi vội vã. Hơi thở phả ra cũng hóa thành làn sương mờ nhạt, hòa tan vào bầu trời xám xịt. Cái lạnh không chỉ hiện hữu trên da thịt, mà còn như thấm sâu vào từng góc phố, từng hàng cây khẳng khiu trơ trụi lá.
Rời khỏi chiếc giường ấm áp vào buổi sáng mùa đông quả thực là một cực hình đối với hầu hết học sinh, và Nguyệt Dương Thanh cũng không ngoại lệ. Cậu không ngừng xoa hai bàn tay vào nhau, cố gắng truyền chút hơi ấm trước khi đút sâu vào túi áo khoác dày, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khiến đôi tay tê cóng. Gương mặt cậu bị không khí hanh khô của mùa đông làm nứt nẻ, đỏ ửng hai bên gò má như những trái táo nhỏ. Nguyệt Dương Thanh kéo cao chiếc khăn choàng, rúc sâu vào lớp lông mềm mại của mũ áo màu trắng, cố gắng che kín gió lạnh nhưng trông lại chẳng khác nào một người tuyết nhỏ di động theo như lời trêu ghẹo không ngớt của Lâm An.
Bữa tối hôm nay, có lẽ Nguyệt Dương Thanh sẽ phải ăn một mình. Lưu Khải Hòa đã nhắn tin nói rằng y sẽ tham gia một bữa tiệc do khoa tổ chức cách đây hơi xa nên có thể sẽ về muộn. Khi cậu buột miệng kể lại điều này, Lâm An lập tức nảy ra một ý tưởng:
“Vừa hay tối nay nhà tôi ăn lẩu. Cậu qua ăn chung cho vui đi! Bà tôi nấu món lẩu này ngon đỉnh luôn đó.”
Nguyệt Dương Thanh cười, khéo léo từ chối:
“Cảm ơn cậu, nhưng chắc không cần đâu.
Cậu ngập ngừng, trong lòng chợt nhớ lại hình ảnh mẹ của Lâm An tại buổi họp phụ huynh lần trước. Điều đó khiến cậu không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng, nên vội vàng nói thêm:
“Mình ngại lắm.”
Lâm An nhướng mày, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu:
“Ngại gì chứ? Hôm nay chỉ có ông bà và anh trai tôi ở nhà thôi mà. Không đông đâu, thoải mái đi!”
Và thế là Nguyệt Dương Thanh không thể thoát được, đành để Lâm An kéo về nhà. Cậu ta còn tiện tay dẫn cậu vào một siêu thị nhỏ nằm trên đường đi về.
“Đã ăn lẩu thì phải có xúc xích mới đúng điệu!”
Lâm An nói chắc nịch, rồi nhanh chóng chất hai gói xúc xích lớn vào giỏ hàng. Chưa dừng lại ở đó, cậu ta còn lấy thêm hai chai nước ngọt lớn và không ít đồ ăn vặt, nào là khoai tây chiên, kẹo dẻo, và cả một túi bánh quy.
Khi hai người bước ra khỏi siêu thị, mỗi người xách một túi nặng trĩu, Nguyệt Dương Thanh nhìn đống đồ trong tay mà chỉ biết chớp mắt kinh ngạc. Cậu thắc mắc:
“Cậu mua nhiều như vậy, liệu có ăn hết không?”
Lâm An bật cười một cách tinh quái:
“Không lo, tôi còn định rủ cậu thức khuya xem phim với đống đồ ăn vặt này đấy.”
“Mình không có ý định ở qua đêm. Anh mình…”