[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Món quà
Sau bữa tối ấy, Lưu Khải Hoà rủ cậu cùng ra ngoài đi dạo phố. Tất nhiên Nguyệt Dương Thanh đã đồng ý. Suốt một chặng đường dài, ở trên ô tô không kể ngày đêm, đến nơi thì lại chỉ rúc trong bốn bức tường ăn rồi lại ngủ, cậu không khỏi cảm thấy bức bối khó chịu. Đi ra ngoài một chút cũng tốt, cũng là cơ hội để cậu làm quen với cuộc sống nơi đây. Hơn nữa còn có Lưu Khải Hòa ở bên cạnh mà…
Thành phố lạ lẫm rực sáng ánh đèn, nhuộm sáng khắp các con phố nẻo đường. Người lái xe vẫn tấp nập ngược xuôi, còi xe inh ỏi. Từ chung cư nơi Lưu Khải Hòa ở, hai người bắt một chuyến xe bus, mất chỉ chừng năm phút để ra được trung tâm thành phố. Qua ô cửa kính, những cửa hàng cửa tiệm bên đường nối tiếp nhau hiện ra lấp lánh dưới ánh đèn của những biển hiệu quảng cáo. Nguyệt Dương Thanh như bị mê hoặc, đôi mắt mở to không rời.
Lưu Khải Hoà thấy vậy chỉ mỉm cười nói:
“Rồi em sẽ cảm thấy thân thuộc với nơi này thôi.”
Đúng rồi, đây là thành phố mà cậu sẽ sống.
Sau khi xuống trạm dừng, Nguyệt Dương Thanh theo chân Lưu Khải Hòa tiến thẳng về phía trung tâm thương mại sầm uất phía trước.
Nơi này thậm chí còn rộng và đông đúc hơn những gì cậu tưởng. Khắp nơi chị thấy người, thi nhau xem vào không đếm xuể. Lúc này Nguyệt Dương Thanh mới chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần.
Chỉ lơ đãng một chút, Nguyệt Dương Thanh và Lưu Khải Hoà đã bị một đoàn người chen ngang. Cậu khựng lại rồi đợi cho người đi qua hết mới vội chạy đuổi tới Lưu Khải Hoà phía trước. May thay y cũng nhận ra điều đó và đứng lại đợi cậu. Và khi cậu đến gần, y nói:
“Theo sát anh nhé. Hôm nay hơi đông, bị lạc thì phiền lắm đấy”
Nói rồi y nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu. Y vô cùng tự nhiên nhưng ngay trong khoảnh khắc hơi ấm chạm lên da thịt, Nguyệt Dương Thanh ngỡ ngàng.
Cậu giật mình, muốn rút tay về nhưng lại không thể, dường như mọi tế bào trên người bị tê liệt hoàn toàn.
Lưu Khải Hoà dắt tay cậu, Nguyệt Dương Thanh đi theo sau mà đầu óc trở nên mông lung khó tả. Kì lạ quá, cậu không biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào. Trong ký ức mơ hồ của mình, Nguyệt Dương Thanh nhớ rằng mẹ là người duy nhất cậu có thể nắm tay. Cảm giác ấm áp như được xoa dịu an ủi khi đó dường như lại trào dâng trong cậu ngay lúc này đây. Nguyệt Dương Thanh ngước mắt lên nhìn bóng lưng của Lưu Khải Hoà đi trước, không mím môi, bất giác cũng muốn siết chặt lấy tay y. Nguyệt Dương Thanh bước nhanh hơn một chút cuối cùng sóng đôi cạnh Lưu Khải Hoà hai người lên đến tầng hai của trung tâm thương mại.
Lần đầu tiên đến một nơi như thế này, Nguyệt Dương Thanh có chút bỡ ngỡ. Bên cạnh việc nắm chặt tay Lưu Khải Hòa để không bị lạc thì cậu còn mở to đôi mắt để không bỏ lỡ bất cứ điều thú vị nào xung quanh. Hai người đi vay một gian hàng bày bán mỹ phẩm, cậu không hiểu rõ về những thứ này nhưng cộng với thầy rất nhiều thứ mùi hoà lẫn với nhau và cậu cũng biết nó đều là những thứ xa xỉ đắt tiền.
Lên một chút nữa là gian hàng về bán quần áo, phụ kiện thể thao. Nhưng họ không dừng lại ở đó mà đi đến chỗ bày bán quần áo chỉ dành riêng cho nam. Đó là gian hàng rộng nhất khu, chỉ với liếc mắt qua thôi, Nguyệt Dương Thanh đã nhận ra đủ loại trang phục, đủ loại phong cách bày bán ở đây. Không như ở ngoài chợ, nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại mời khách vào mua liên tục mà chỉ lịch sự cúi người và nói: “Mời quý khách cứ tự nhiên xem hàng.” khi hai người bước vào.