[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Làm bạn
Nguyệt Dương Thanh ngủ một giấc đến sáng và chỉ thức dậy khi có tiếng gõ cửa và Lưu Khải Hoà gọi vọng vào. Cậu mơ màng dụi mắt, chậm chạp rời khỏi giường để tới mở cửa.
Mọi ngày Lưu Khải Hoà đều để cho cậu tự dậy đúng giờ nhưng hình như hôm nay y lại tới đánh thức sớm hơn thường lệ. Khi Nguyệt Dương Thanh mở cửa, Lưu Khải Hoà đứng đó với trang phục tươm tất và y mỉm cười:
“Chúng ta ra ngoài ăn sáng nhé.”
Nguyệt Dương Thanh lấy làm lạ vì trước giờ Lưu Khải Hoà đều chuẩn bị một bữa sáng đơn giản tại nhà, cậu dậy ăn xong rồi sẽ tự đi học. Vậy mà hôm nay y lại muốn đưa cậu đi ăn ở bên ngoài, không những vậy còn đi cùng cậu đến tận cổng trường học. Nguyệt Dương Thanh bước đi bên cạnh y, không khỏi thắc mắc:
“Hôm nay anh không phải tới trường ạ?”
“Sáng nay thì không nhưng anh vẫn phải ra ngoài một chút. Chiều anh sẽ tới trường.”
Nguyệt Dương Thanh gật gù tỏ vẻ hiểu ý, cũng không hỏi gì thêm nữa. Lưu Khải Hoà lại có tâm trạng đùa thêm một câu nữa:
“Sao thế? Có anh đi cùng không quen à?”
“Không ạ.” Cậu lập tức lắc đầu. “Em chỉ tò mò vậy thôi.”
Nguyệt Dương Thanh thấy y cười khẽ. Cậu mím môi, muốn che đi vẻ bối rối hiện trên gương mặt mình. Tâm trạng của người kia có vẻ đã tốt hơn nhiều so với tối qua. Y không những dậy sớm mà còn dẫn cậu đi ăn bánh mì sốt vang ở một quán quen và chúng thực sự rất ngon.
Có rất nhiều món ăn mà cậu chưa từng được nếm thử bao giờ và thậm chí đến khi hết đời cũng chưa chắc đã biết tới. Nguyệt Dương Thanh từng nghĩ có cái ăn là đủ rồi nhưng bây giờ cậu lại thấy được ăn ngon cũng là một niềm hạnh phúc. Hôm qua là ăn cơm sườn nướng với Lưu Tử Nguyệt, hôm nay là ăn bánh mì sốt vang với Lưu Khải Hoà. Mọi thứ suôn sẻ đến lạ, cứ như thể may mắn trước kia cậu từng đánh mất đã quay lại.
Lưu Khải Hoà đã đưa cậu đến tận cổng trường học, tạm biệt cậu bằng một cái xoa đầu rồi mới rời đi. Nguyệt Dương Thanh vui vẻ đi tới lớp học nhưng hình như hôm nay cậu tới hơi sớm thì phải. Các lớp đã mở cửa nhưng chỉ lác đác một vài học sinh, hành lang cũng vắng tanh và loa trường cũng chưa hoạt động.
Nguyệt Dương Thanh bước vào phòng học lúc này chỉ có đúng một người và người đó lại là Lâm An. Cậu ta đứng ở giữa lớp, tay cầm chổi quét quét mấy đường lên sàn nhà một cách bất cần và cẩu thả. Khi nhìn thấy cậu, Lâm An dừng lại, ngạc nhiên hỏi:
“Nay đến lớp sớm thế?”
Nguyệt Dương Thanh cũng không nghĩ là sớm như vậy. Cậu ngồi vào chỗ, vừa hay nghĩ ra câu trả lời:
“Mình dậy sớm… Chỉ vậy thôi.”
Có lẽ đó là một lý do ngớ ngẩn. Lâm An nghe xong chỉ “ờ” một cái rồi quay đi nhưng rất nhanh đã quay lại và vẫy tay gọi cậu:
“Nè, ra đây giúp tôi một chút đi. Một mình tôi trực nhật thì lâu lắm.”
“Không phải lớp phân công mỗi ngày đều có bốn người trực nhật à?”
Lâm An dẩu môi, mặt tỏ vẻ chán ghét: