[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Kỳ lạ
Lưu Khải Hòa bước ra khỏi thư viện, hít một hơi thật sâu để xua tan cảm giác ngột ngạt bên trong. Không gian tĩnh lặng của thư viện, dù giúp anh tập trung, lại trở nên quá đông đúc vào buổi chiều. Trời vẫn còn sớm, anh định tìm một quán cà phê yên tĩnh nào đó để tiếp tục công việc, nhưng vừa bước ra khỏi khuôn viên, điện thoại trong túi đã rung lên.
Nhìn vào màn hình, anh nhận ra tên em gái mình. Anh nhấn nút nghe, giọng nói hồn nhiên, trong trẻo của Lưu Tử Nguyệt ngay lập tức vang lên:
“Anh à! Tối nay anh rảnh không thế?”
Lưu Khải Hòa thoáng khựng lại, bước chân chậm hơn. Anh suy nghĩ một chút, cố nhớ xem lịch trình buổi tối của mình, rồi đáp bằng giọng bình thản:
“Có lẽ sẽ rảnh. Sao thế?”
Anh bước chậm rãi trên vỉa hè, điện thoại áp lên tai, nói chuyện với em gái mình. Những làn gió lạnh buốt từ đâu thổi tới, luồn qua lớp áo khoác dày khiến anh khẽ co vai lại theo phản xạ. Hơi thở phả ra thành từng làn khói mỏng trong không khí giá rét, hòa quyện vào bầu trời xám xịt không ánh nắng.
Chưa đến giờ tan tầm, cả lòng đường lẫn vỉa hè đều vắng lặng. Thỉnh thoảng, vài chiếc xe phóng vội qua, để lại tiếng động cơ vọng lại giữa cái tĩnh mịch. Vỉa hè lát gạch ướt mờ, có lẽ là dấu vết của trận mưa nhẹ ban sáng. Những hàng cây trơ trụi lá đứng im lìm, cành khẳng khiu vươn lên bầu trời, tựa như những bàn tay gầy guộc đang vẽ nên đường nét của mùa đông khắc nghiệt.
Anh kéo cao khóa áo, bàn tay còn lại siết nhẹ chiếc dây balo như để giữ chút hơi ấm cho mình. Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên rõ mồn một Anh nghe cô em gái hào hứng kể:
“Ở gần chỗ anh mới có một khu mua sắm mới mở đúng không? Em muốn anh dẫn em tới đó chơi.”
“Sao tự dưng lại…”
Lưu Khải Hòa đang nói giữa chừng thì khựng lại, câu nói dang dở bị nuốt trọn trong không khí. Bước chân anh cũng bất giác dừng lại, ánh mắt hơi dao động. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tâm trí, cảm giác không rõ như thể có gì đó đang chực chờ đeo bám. Linh tính thôi thúc anh quay người nhìn lại.
Phía sau lưng anh, cổng trường đại học rộng lớn vẫn mở toang, dòng người vẫn nhịp nhàng ra vào. Một vài tốp sinh viên trò chuyện rôm rả, tiếng cười đùa vang vọng trong không khí lạnh giá của buổi chiều. Những người lạ mặt đi bộ lướt qua anh, không ai dừng lại hay tỏ ra quan tâm đến sự hiện diện của anh. Ánh mắt Lưu Khải Hòa thoáng chút nghi hoặc, anh cẩn thận quan sát lần nữa, từ những bóng người xa gần cho đến từng ngóc ngách của khung cảnh xung quanh. Nhưng mọi thứ vẫn diễn ra đúng với quy luật của nó, không có gì bất thường cả.
Lẽ nào cảm giác vừa rồi là do anh tưởng tượng ra?
“Này! Anh có nghe em nói không đấy!”
Giọng Lưu Tử Nguyệt vang lớn từ đầu dây bên kia, kéo Lưu Khải Hòa ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ của mình. Anh chớp mắt, đưa điện thoại lại gần tai, vội đáp:
“À, xin lỗi. Khi nãy anh không nghe rõ. Em nói lại được không?”
Lưu Tử Nguyệt đỏng đảnh phản ứng lại. Dù vậy, cô nàng vẫn nhượng bộ, lặp lại lời nói của mình một lần nữa, lần này còn nhấn nhá từng từ, như thể muốn anh phải nghe thật rõ.