[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Khoảng lặng
Lưu Khải Hòa trở về nhà thì vừa hay trời đổ cơn mưa lớn. Vừa đặt chân tới sảnh, y liền lấy điện thoại ra như thói quen nhắn tin cho Tống Linh, nói rằng mình đã trở về an toàn. Lúc này y mới phát hiện mình có hai cuộc gọi nhỡ từ em gái và một cuộc là của Nguyệt Dương Thanh. Cuộc gọi đến lúc Lưu Khải Hòa vẫn đang trong giờ học với cô bé kia. Y có thói quen tắt chuông điện thoại khi cần tập trung vào công việc vậy nên mới không thể nghe máy. Không biết hai người này gọi cho y có chuyện gì. Lưu Khải Hòa cũng không định gọi lại ngay vì dù sao cũng đã về tới nhà rồi, có gì hỏi trực tiếp vẫn hơn.
Thế nhưng rốt cuộc thì căn hộ lại bị khóa ngoài và đến Nguyệt Dương Thanh cũng chẳng thấy đâu.
Lưu Khải Hòa trầm ngâm nhìn đĩa bánh bao nguội ngắt trên mặt bàn cuối cùng vẫn quyết định gọi lại cho Nguyệt Dương Thanh. Đợi một hồi lâu người ở bên kia mới bắt máy. Y lập tức hỏi:
“Em đang ở đâu thế?”
Nguyệt Dương Thanh đáp lại từ tốn nhưng vẫn cố gắng nói to để át đi tiếng mưa rào bên ngoài kia:
“Anh về rồi ạ? Khi nãy em có gọi cho anh mà không được. Chị Lưu Tử Nguyệt đến thăm, bọn em có ra ngoài chơi một chút nhưng bây giờ trời mưa to quá, tụi em không thế về được.”
Nói đến đây, điện thoại của Nguyệt Dương Thanh bị giật lấy, giọng Lưu Tử Nguyệt chen vào:
“Em cũng đã gọi cho anh đó, làm gì mà không nghe máy vậy hả? Em với tên nhóc này ra ngoài ăn rồi đi chơi một chút nhưng bây giờ mưa to quá tụi em không về được.”
Lưu Khải Hòa nghe cô liếng thoắng xong thì thở dài, đưa tay day day sống mũi:
“Được rồi, giờ hai đứa đang ở đâu thế?”
“Bọn em ở quán cà phê gần nhà thôi.” Bây giờ là giọng Nguyệt Dương Thanh. “Đợi một chút nữa ngớt mưa rồi bọn em sẽ về.”
“Ừ, đi cẩn thận đấy.”
“Anh…”
Khi Lưu Khải Hòa định cúp máy thì lại nghe thấy tiếng cậu gọi. Dường như cậu có chút chần chừ không thể nói thẳng. Thấy thế y liền hỏi lại:
“Có chuyện gì thế?”
“Anh có thích ăn cơm sườn không?”
“Cơm sườn á? Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Em muốn ăn à?”
Nguyệt Dương Thanh thấy y hiểu nhầm ý mình thì lập tức lắc đầu phủ nhận. Cậu giải thích:
“Hôm nay em được ăn cơm sườn ở một quán ngon lắm. Tụi em đã mua một phần về cho anh nữa.”
Vừa dứt lời thì cậu nghe thấy tiếng cười khẽ ở đầu bên kia:
“Vậy à?” Lưu Khải Hòa khách sáo nói. “Cảm ơn hai đứa.”
Nguyệt Dương Thanh còn hào hứng muốn kể cho y nghe về chuyến đi chơi ngày hôm nay, rằng cậu đã học được cách chơi piano và có thể đánh hoàn chỉnh một bài hát đơn giản nhưng rồi lại thôi. Bởi vì cậu nghe ra giọng điệu của Lưu Khải Hòa dường như có chút uể oải. Cậu nói gì thì y đáp nấy vậy nên Nguyệt Dương Thanh không muốn gợi chuyện để làm phiền y nữa.