[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Đôi mắt
Giữa màn đêm đen tối, cơn mưa to như trút nước, Lưu Khải Hòa che lên chiếc ô xám, ánh mắt gần như tuyệt vọng mà nhìn về cảnh tượng đổ nát phía trước. Hôm nay là ngày sinh nhật tồi tệ nhất đối với y khi mà người anh hết mực quan tâm hơn cả một đứa em trai mất tích không để lại một dấu vết. Hai ngày trời tìm kiếm nhưng lại chẳng đưa ra cho anh một chút tin tức nào, đâu đó trong đống đổ nát kia, rất gần mà lại rất xa… Trời cứ mưa không ngừng càng chất thêm vào lòng anh ngàn tấn bi ai.
Điện thoại reo lên một hồi chuông, anh thất thần bắt máy. Đầu bên kia chậm rãi vang lên giọng một người phụ nữ:
“Tình hình thế nào rồi con?”
“Vẫn chưa có gì ạ.” Anh thấp giọng đáp.
“Thật là… Thôi về đi con. Mấy ngày nay con đã đứng đợi ngoài đấy rồi. Mẹ biết con lo nhưng cứ như vậy sẽ kiệt sức đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Nói rồi anh tắt máy, đưa tay day ấn đường rồi thở dài một hơi. Đúng lúc Lưu Khải Hòa đang định xoay người rời đi thì có người đột ngột lao tới bên cạnh, đu người lên hàng rào chắn mà hét lớn:
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Người ấy dùng hết sức lực vốn có mà hét, giọng như lạc hẳn đi, dường như nghe ra cả nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng. Những người tìm đến đây hầu hết đều như vậy, Lưu Khải Hòa cũng quen rồi. Hai ngày đứng ở đây, xung quanh anh chỉ là tiếng la hét khóc than đến bi thảm, chỉ là khi lướt ngang qua ánh mắt người đó, Lưu Khải Hòa lại không tự chủ mà ngẩn người ra. Ánh mắt đó thực sự rất thân thuộc, nó giống hết với đôi mắt của người mà anh đang không ngừng tìm kiếm, có điều lúc này đây, đôi mắt ấy lại ngập đầy trong dòng lệ chảy dài.
Lưu Khải Hòa quay lại muốn nhìn cho rõ người đó. Hóa ra cũng chỉ là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi nhưng dáng người có vẻ nhỏ và gầy, quần áo có phần nhếch nhác. Lưu Khải Hòa lại cười giễu.
“Sao có thể chứ?”
Nào ngờ khi anh định quay đi lần nữa thì cậu thiếu niên ấy kích động muốn leo qua hàng rào vào bên trong. Nhưng vào đó lúc này rất nguy hiểm, từng mảng bê tông lớn chênh vênh có thể đổ ập xuống bất kì lúc nào, Lưu Khải Hòa không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy tới, kịp thời kéo cậu thiếu thiên đó lại. Cậu ta vùng vẫy, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt:
“Buông tôi ra! Tôi phải vào trong đó tìm mẹ!”
Lưu Khải Hòa giữ chặt tay cậu ta, gằn giọng nói:
“Đừng có liều lĩnh thế! Bên trong nguy hiểm lắm!”
“Tôi mặc kệ!” Thiếu niên trừng mắt với anh. “Mẹ tôi gặp nạn, anh nghĩ tôi còn quan tâm điều gì khác nữa sao? Buông tôi ra, để tôi vào trong đó.”
Mặc cho cậu ta vùng vẫy thế nào anh cũng nhất quyết không buông. So với anh thì sức của một cậu thiếu niên nhỏ bé như vậy chẳng có tác động gì đáng kể. Đến cuối cùng cậu ta chẳng thể làm được gì khác, suy sụp tột cùng mà ngã gục xuống, từng tiếng nức nở cứ thế vang lên.
Lưu Khải Hòa ái ngại nhìn con người trước mặt. Chẳng hiểu sao bây giờ anh vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện của người khác trong khi chính anh có khá hơn là bao đâu. Nhưng cậu thiếu niên này lại khiến anh không khỏi lo lắng, chỉ sợ rời mắt một chút sẽ lại ngu ngốc lao vào nơi nguy hiểm kia. Lưu Khải Hòai ngu ngốc lao vào nơi nguy hiểm kia. Lưu Khải Hòa chỉ đành quỳ xuống, thấp giọng nói: