[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Đêm trăng
Nguyệt Dương Thanh biết Lưu Khải Hoà chưa đi nghỉ ngay. Có những tiếng động rất nhẹ vang lên, cậu âm thầm theo dõi và tưởng tượng những gì y đang làm bằng cách nghe qua cánh cửa phòng.
Lưu Khải Hoà đi tắm, có tiếng nước xả xuống ở ngay gian phòng kế bên. Sau đó y ăn bữa tối muộn mà cậu đã chuẩn bị sẵn. Không biết y ăn có ngon miệng không, Nguyệt Dương Thanh ngồi bó gói trên nền sàn mát lạnh, tự hỏi mình như thế.
Cuộc sống của Lưu Khải Hoà từ trước đến giờ vẫn luôn tất bật như vậy hay là từ khi có cậu mới thêm phần bận rộn? Y vẫn phải đi học, sau đó thì đi làm thêm đến tối muộn mới về nhưng vẫn cố gắng hết sức để lo cho cậu. Trở thành người giám hộ, trên giấy tờ đều ghi rõ đã ràng buộc y với cậu như thế.
Nguyệt Dương Thanh ước gì mình trưởng thành hơn một chút, có lẽ Lưu Khải Hoà sẽ nhẹ lòng hơn chăng?
“…”
Phía bên ngoài không còn vang lên bất cứ âm thanh gì nữa nhưng Nguyệt Dương Thanh cảm giác vẫn có sự hiện hữu của người kia. Cậu đứng lên ngồi xuống một hồi, cuối cùng không nhịn được khẽ hé mở cánh cửa, dè dặt nhìn ra bên ngoài.
Cảnh tượng cậu nhìn thấy có chút lạ lẫm.
Căn phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng chiếu từ bên ngoài giúp Nguyệt Dương Thanh nhìn rõ mọi thứ. Cánh cửa ban công thì mở toang để gió lùa vào thổi tung tấm rèm. Lưu Khải Hoà ngồi ở một góc bàn, trước mặt là màn hình máy tính sáng trưng và sách vở bộn bề. Không hiểu tại sao đã đến giờ này rồi y không vào trong phòng mà lại ngồi ở đây. Có lẽ gió trời sẽ giúp y tỉnh táo hơn khi làm việc buổi đêm?
Lần đầu tiên Nguyệt Dương Thanh bị thu hút bởi một dáng vẻ bận rộn và chăm chú của một người như thế này. Lưu Khải Hoà chưa phát hiện ra cậu đang lén nhìn, y có vẻ bực dọc vò mái tóc khiến nó trở nên hơi rối, chiếc bút cầm trên tay xoay một vòng rồi viết lên tờ giấy trắng mấy dòng chữ.
Lưu Khải Hoà chỉ có một mình, dưới ánh trăng phản chiếu càng khiến y trở nên dịu dàng cho dù công việc cũng đang tất bật. Mọi thứ yên lặng quá nhưng Nguyệt Dương Thanh lại không nỡ phá hỏng nó. Sự yên lặng này lại khiến cậu an tâm đến lạ.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, hành động theo dõi lén lút ấy của cậu đã bị y phát hiện. Ánh mắt của Lưu Khải Hòa di chuyển từ đống tài liệu bừa bộn về phía cánh cửa phòng đang hé mở. Nguyệt Dương Thanh chột dạ. Cậu cứ tưởng y đang tập trung lắm, nào ngờ chỉ cần một tiếng bước chân nhỏ cũng khiến y phải để tâm.
Lưu Khải Hoà chưa kịp hỏi, Nguyệt Dương Thanh đã rào trước. Cậu đánh bạo bước ra khỏi phòng, tiến về phía y:
“Em xin lỗi, em không định làm phiền anh.”
Lưu Khải Hoà có vẻ không để tâm đến chuyện đó lắm. Trái lại y còn sợ mình làm mất giấc ngủ của cậu nên đã cố gắng làm mọi việc trong yên lặng nhất có thể.
“Sao em vẫn chưa ngủ thế? Gần mười hai giờ rồi.”
Hay là vết thương vẫn làm cậu thấy khó chịu?
“Em không buồn ngủ, hơn nữa ngày mai là ngày nghỉ.” Nói đoạn Nguyệt Dương Thanh ngập ngừng hỏi lại y một câu. “Em ngồi đây với anh được không?”