[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Đau
Lưu Khải Hòa trở lại con ngõ nhỏ, trên tay còn cầm theo một phần súp cua nóng hổi. Trời đã sáng rõ, khung cảnh xung quanh hiện lên rõ ràng hơn so với lần đầu anh tới đây trong bóng tối. Dựa vào trí nhớ mơ hồ, anh dò dẫm tìm tới căn nhà nhỏ nằm sâu hun hút trong ngõ hẻm. Nhưng khi còn cách đó một đoạn, tiếng ồn ào từ phía trước bỗng vang lên, kèm theo những lời mắng chửi đầy hung hăng.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Lưu Khải Hòa lập tức chạy tới. Trước mắt anh là cánh cổng sắt han gỉ bị mở toang, và giữa khoảng sân nhỏ, cậu thiếu niên nọ đang bị một người đàn ông nhỏ thó lôi xềnh xệch. Cậu vừa kháng cự vừa khóc lóc, tiếng kêu van lạc cả giọng:
“Đừng mà ba! Không! Con không muốn đi!”
Người đàn ông kia, người mà cậu gọi là ba, chẳng mảy may động lòng trước sự đáng thương ấy. Ông ta trừng mắt, gầm lên với chất giọng khàn đục đầy tức giận:
“Tao là ba mày! Tao nói gì mày phải nghe! Mụ già đó chết rồi, giờ đến lượt mày phải mang tiền về cho tao!”
Lưu Khải Hòa nhìn cảnh giằng co ấy mà gai mắt, lập tức vứt đồ trong tay, chạy vào can ngăn:
“Ông định làm gì vậy hả?”
Bỗng từ đâu có người lạ xuất hiện chắn ngay trước mặt, gười đàn ông kia quay phắt ra, ánh mắt vằn đỏ, quát lớn:
“Không phải chuyện của mày! Cút ra, tao phải mang nó đi, ông đây chịu hết nổi rồi!”
Nhưng Lưu Khải Hòa không hề nhúc nhích. Anh kéo cậu thiếu niên ra sau lưng mình, đanh giọng:
“Ông tính mang em ấy đi đâu? Ông tính biến con mình thành công cụ kiếm tiền cho ông hả? Ông có phải ba không vậy?”
Những lời ấy chẳng khác gì đổ dầu vào lửa. Người đàn ông kia gào lên một tiếng như dã thú, vớ lấy cây gậy tre dựng bên tường, vung mạnh về phía Lưu Khải Hòa:
“Tao bảo cút, mày không nghe à!”
Phản xạ không kịp, Lưu Khải Hòa chỉ kịp giơ tay lên đỡ. Cây gậy to bằng cổ tay nện thẳng xuống, đau buốt thấu xương. Anh kêu lên một tiếng, lùi lại một bước, nhưng vẫn giữ cậu thiếu niên an toàn sau lưng.
Người kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại cầm gậy mà xông tới, Lưu Khải Hòa bình tĩnh đạp mạnh khiến ông ta ngã sõng soài ra đất. Cũng may người này gầy yếu, nhiêu đó cũng đủ khiến ông ta kêu lên oai oái. Lưu Khải Hòa nhân cơ hội đó kéo cậu bé sau mình rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt.
Cho đến khi chắc chắn ông bố vô nhân tính kia không đuổi theo được nữa hai người mới dừng lại. Anh để cậu thiếu niên ngồi tạm xuống một tảng đá nằm trên nền đất ven đường, bản thân y cũng cúi xuống, kiểm tra một lượt khắp người cậu. Bộ dạng còn nhếch nhác hơn cả tối qua, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt cũng ướt nhẹp vì nước mắt. Khắp cơ thể nhỏ bé trải đầy những dấu bầm tím, mới có cũ cũng có. Anh hít một hơi thật sâu, trong đầu hoàn toàn có thể mường tượng ra được cậu đã trải qua những điều khủng khiếp gì.
Anh đưa đôi bàn tay gạt đi những lọn tóc dài che trước mắt của cậu, nhẹ nhàng hỏi:
“Em không sao chứ?”