[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Công việc làm thêm
Con đường trở về nhà chỉ có một, khi ấy hai người họ sẽ lại đi qua quán cà phê kia. Một nhóm khách vừa rời khỏi cửa với tiếng nói cười rộn rã, để lại quán nhỏ vắng lặng. Nếu nó cũng có tâm trạng hẳn nó sẽ buồn lắm, giống như con người phải tạm biệt cuộc vui với bạn bè rồi trở về với cái nhịp sống buồn tẻ vốn có của mình.
Kể từ khi Trần Doãn Hạo nghỉ việc, nơi này dường như không còn nghe thấy tiếng dương cầm nhẹ nhàng cất lên nữa.
“Có chuyện gì thế?”
“Dạ?”
“Em cứ nhìn vào quán cà phê đó…”
Lưu Khải Hòa lấy làm lạ nên mới hỏi. Anh hoàn toàn không biết những gì cậu đã từng làm mỗi khi tới đây. Nếu biết chắc chắn anh sẽ đoán được lý do.
Nguyệt Dương Thanh thu ánh mắt lại. Ngập ngừng một lúc, cậu kéo ống tay áo của Lưu Khải Hòa, cách cậu sử dụng giọng mũi của mình nghe như đang làm nũng:
“Chúng ta có thể ghé vào đây một lát được không ạ? Em muốn cho anh xem… một thứ.”
Dù có chút mơ hồ nhưng anh vẫn đồng ý đi theo cậu vào quán.
Đằng sau cánh cửa ấy là một không gian ấm áp hơn hẳn. Lưu Khải Hòa đưa mắt nhìn quanh. Anh thường xuyên đi qua đây nhiều lần rồi, vẻ ngoài của quán thấy đã quen nhưng đây lại là lần đầu tiên anh bước vào bên trong. Cũng không có gì quá đặc biệt, Lưu Khải Hòa đang tự hỏi liệu Nguyệt Dương Thanh sẽ cho mình xem thứ gì.
Nếu đã vào quán rồi thì chắc phải gọi một món đồ uống nào đó thôi nhỉ. Lưu Khải Hòa nghĩ thế nhưng vì chỉ định ra ngoài một lúc để tiễn Lưu Tử Nguyệt đi nên anh không mang nhiều tiền mặt, thậm chí điện thoại còn để ở nhà. Đến cuối cùng anh chỉ gọi được một món trà gì đó tên nghe rất lạ, nằm ở tận cuối menu. Anh cảm thấy Nguyệt Dương Thanh còn quen thuộc với nơi này hơn cả mình. Cậu thậm chí còn biết cả tên của nữ nhân viên túc trực ở quầy kia và nở một nụ cười bẽn lẽn thường thấy khi mà cả hai nói chuyện gì đó. Thế rồi Nguyệt Dương Thanh quay lại. Cậu lại kéo tay anh đi tới vị trí một chiếc bàn đặt gần cửa sổ mà cạnh đó là chiếc dương cầm trắng tinh khôi.
“Anh muốn nghe em đánh đàn không?”
Lưu Khải Hòa chớp mắt ngạc nhiên:
“Em biết à?”
“Một chút thôi ạ.”
Lưu Khải Hòa ngồi xuống ghế, im lặng chờ đợi.
Động tác của Nguyệt Dương Thanh vô cùng nhanh gọn. Cậu mở nắp cây đàn lên, chỉnh trang mọi thứ một cách nghiêm túc rồi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lướt trên từng phím đàn đen và trắng. Dù có vẻ chưa quá thành thục nhưng vẻ mặt cậu lại trông vô cùng nghiêm túc, dường như bỏ ngoài tai tất cả những gì còn đang chuyển động ngoài kia. Lưu Khải Hòa cũng theo đó mà khoanh tay, nghiêng đầu chăm chú nhìn cậu. Thời gian tưởng chừng như đã dừng lại vào khoảnh khắc tiếng đàn ngân lên.
Theo lẽ thường, chắc chắn Nguyệt Dương Thanh sẽ cảm thấy vô cùng lúng túng nếu bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, chưa kể đây còn là Lưu Khải Hòa. Thế nhưng lần này vì cậu là người chủ động muốn cho anh xem nên đã tập trung hoàn thành một bản nhạc một cách tốt nhất có thể dù nó chỉ kéo dài hơn hai phút. Lúc quay ra chỉ vì muốn biết phản ứng của anh như thế nào mà cậu vô tình chạm vào đôi mắt của người nọ đang nhìn mình trong yên lặng. Có lẽ vì bất ngờ mà Nguyệt Dương Thanh cảm giác như sống mũi và cả vành tai cậu như nóng ran lên, còn Lưu Khải Hòa lại nở một nụ cười nhẹ nhàng: