[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Con chó bị bỏ rơi
Những ngày tiếp theo, Lưu Khải Hoà thường xuyên thấy những vị khách lạ xuất hiện trước cửa nhà mình. Họ đều đến vì một lý do duy nhất: xem xét chú chó nhỏ mà Nguyệt Dương Thanh đã nhặt về. Nhưng lần nào cũng vậy, sau vài cái nhìn và đôi lời trao đổi, họ đều rời đi với những cái lắc đầu.
Nguyệt Dương Thanh mỗi lần như thế chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh mắt buồn bã dõi theo bóng lưng của từng người khuất dần. Cậu đã rất nỗ lực tìm cho chú chó một người chủ mới, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
“Bọn họ đều từ chối nhận nuôi nó sao?”
Nghe anh hỏi, Nguyệt Dương Thanh cúi đầu, giọng nói thoáng chút thất vọng:
“Vâng. Họ bảo nó không được khôn, lại nghịch ngợm quá mức, họ sợ không quản nổi.”
Nói đến đây, cậu lẩm bẩm thêm, như thể đang nói với chính mình:
“Cũng đâu phải lỗi của nó. Nó có muốn vậy đâu…”
Lưu Khải Hoà khẽ liếc xuống, ánh mắt dừng lại trên chú chó nhỏ đang chạy lăng xăng dưới chân. Đôi chân ngắn cũn và bộ lông đen tuyền khiến nó trông thật ngốc nghếch, nhưng đôi mắt tròn xoe lại sáng lên vẻ hiếu kỳ. Nó chẳng hề biết rằng mình vừa bị từ chối, chẳng hiểu rằng trong mắt người khác, nó chỉ là một kẻ phiền phức.
Hầu hết mọi người đều muốn nuôi một con vật thông minh, ngoan ngoãn, dễ bảo. Không ai đủ kiên nhẫn để dạy dỗ một chú chó bướng bỉnh, thậm chí còn bị coi là “không khôn”. Chính vì thế, nó mới bị bỏ rơi ngay từ đầu.
Lưu Khải Hoà biết điều đó, và anh tin rằng Nguyệt Dương Thanh cũng hiểu. Nhưng thay vì nói ra sự thật phũ phàng ấy, anh chỉ lạnh nhạt buông một câu:
“Nếu không ai nhận nuôi, em có thể đưa nó tới trại cứu hộ.”
Lời nói của anh khiến không khí chùng xuống. Nguyệt Dương Thanh im lặng, đôi tay bất giác siết chặt lại. Nhưng rồi cậu ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt phản đối:
“Không, em không muốn đưa nó tới trại cứu hộ.”
Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng bế chú chó nhỏ lên, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Con vật nhỏ cũng nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe như thể mong chờ cậu sẽ chơi đùa với nó.
“Em không muốn đưa nó tới trại cứu hộ.” Nguyệt Dương Thanh lặp lại, cố gắng để kiểm soát cảm xúc của mình. “Ở đó nó sẽ bị nhốt lại, không được tự do chạy nhảy, và nếu không ai nhận nuôi nó chỉ có thể sống như vậy… một mình.”
“Đừng nhạy cảm như thế…”
“Nó đã bị bỏ rơi một lần rồi! Em không muốn… Anh có biết, cảm giác bị bỏ rơi… thực sự rất tệ!”
Nguyệt Dương Thanh ngắt lời Lưu Khải Hòa một cách đột ngột. Giọng cậu hơi lớn làm anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi anh cũng có thể hiểu được tại sao cậu lại làm như thế. Mẹ mất, bố đối xử tàn nhẫn, chẳng người nào đủ mạnh mẽ để có thể chịu đựng tất thảy những điều đau đớn như thế. Nguyệt Dương Thanh đã mất tất cả trong một đêm, trở nên nhạy cảm và hơn ai hết cậu hiểu rõ cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào.