[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Chuyến bay bị lỡ
Sau khi Nguyệt Dương Thanh rời đi, Lưu Khải Hòa về với cuộc sống thường ngày và có thêm chút bận rộn khi phải chuẩn bị cho năm học mới và có một chuyến đi xa cùng Lưu Tử Nguyệt giúp cô nhóc làm quen với môi trường học tập mới. Những chuyện ngoài lề y không để tâm nhiều nữa, có lẽ cũng đã quên mất lời hứa hôm nào.
Mãi cho đến khi y vô tình đi qua con phố ấy, thấy được ngôi nhà có khoảng sân rộng và cổng rào cao mà trong đó Nguyệt Dương Thanh đang chăm chỉ quét sân và có một con chó nhỏ nô đùa kế bên.
Có vẻ cậu đang có một cuộc sống rất tốt và không phải lo nghĩ bất cứ điều gì.
Lưu Khải Hòa không đến gần, chỉ đứng ở bên kia đường mỉm cười rồi cuối cùng mới yên tâm mà rời đi. Y không muốn cậu bé quá để tâm đến mình bởi những gì y làm cho cậu chỉ có vậy mà thôi, sau này cậu sẽ sống cuộc sống của mình và bản thân Lưu Khải Hòa chỉ là một phần ngắn ngủi trong cuộc đời cậu.
Hơn nữa ngày Lưu Khải Hòa trở lại thành phố nơi có trường đại học mà y theo học cũng gần kề, y từng phân vân xem có nên báo với Nguyệt Dương Thanh một tiếng hay không, sau cùng quyết định của y vẫn là im lặng.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, vẫn có một điều mà y không bao giờ ngờ tới được…
Ngày hôm ấy, trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, thi thoảng lại có ánh chớp lóe lên. Vì thời tiết xấu nên chuyến bay bị hoãn lại chừng một tiếng, Lưu Khải Hòa ngồi đợi trong sân bay lũ lượt người qua lại và trả lời tin nhắn của Lưu Tử Nguyệt.
Y không muốn mọi người tiễn mình đi trong thời tiết như thế này, vậy nên hở một chút là Lưu Tử Nguyệt lại nhắn tin hỏi tình hình một cách sốt sắng. Lưu Khải Hòa không trách được, chỉ biết cười bất lực mà trả lời từng câu.
Bỗng nhiên, hệ thống loa phát thanh ngay phía trên hoạt động, phát ra tiếng của một nữ nhân viên ngay giữa tiếng ồn ào của đoàn người bên trong tòa nhà lớn.
“Sân bay Thiên Nhất xin lỗi đã làm phiền. Quý khách Lưu Khải Hòa, nam, 21 tuổi, hành khách trên chuyến bay mang số hiệu TH-7715 khởi hành từ thành phố Hoa Dương đến tỉnh Gia Vinh lúc 11 giờ. Nếu còn ở sân bay, quý khách cảm phiền đến phòng chờ số 2. Xin nhắc lại…”
Lưu Khải Hòa rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngơ ngác nhìn lên. Không phải là đang gọi y đấy chứ? Tất cả các thông tin đều trùng khớp, thế nhưng Lưu Khải Hòa vẫn không hiểu rốt cuộc người tìm y là ai và có mục đích gì.
Loa phát thanh lặp lại thông báo mấy hồi khiến Lưu Khải Hòa bồn chồn không yên. Cuối cùng y quyết định đem theo sự ngờ vực tiến tới phòng chờ số 2.
Hành lang khu vực này vắng người hơn, đây chỉ là nơi để hành khách nhận lại đồ và người thân bị lạc. Lưu Khải Hòa nhìn đồng hồ, còn khoảng ba mươi phút nữa chuyến bay của y sẽ khởi hành, cho dù có chuyện gì thì cũng phải giải quyết nhanh lên mới được.
Cánh cửa khép hờ, Lưu Khải Hòa vẫn gõ cửa như một phép lịch sự, đồng thời lên tiếng:
“Xin lỗi, tôi là Lưu Khải Hòa. Không biết có người tìm tôi có chuyện gì?”