[Bl/Hệ Liệt Ii] Thành Phố Của Đôi Ta - Buổi họp phụ huynh
Lưu Khải Hoà cất nốt quyển sách vào trong túi. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nguyên một mảng trời tối đen rồi lại nhìn lên trên đồng hồ. Đây không phải lần đầu tiên anh ở lại trường muộn thế này. Chẳng có mấy lớp học tới tận bảy giờ tối mới tan, vậy nên cả hành lang trải dài chìm trong yên lặng, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng bước chân cách xa từ mấy mét.
Lưu Khải Hoà gần như là người cuối cùng rời khỏi lớp. Lúc mà mọi người lũ lượt kéo nhau ra khỏi giảng đường thì anh lại bị giảng viên đứng lớp vẫy tay gọi lại.
“Ngày mai em có rảnh không?”
Vị giảng viên đứng tuổi tháo cặp kính lão, chớp mắt nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
“Sáng mai em có tiết, còn chiều thì không. Có chuyện gì không ạ?”
“Thế thì vừa hay. Ngày mai thầy sẽ tham gia buổi thỉnh giảng của một giáo sư có tiếng trong ngành toán học, thầy muốn em cùng tới. Có thể nó sẽ giúp cho bài nghiên cứu của em đấy.”
Đó là một vinh dự cũng là một cơ hội lớn, Lưu Khải Hoà không thể nào từ chối được cho dù cho có phải đánh đổi một buổi nghỉ ngơi của mình. Anh lịch sự cảm ơn vị giảng viên vì lời đề nghị ấy.
Người đó nheo mắt nhìn anh, lại tiếp tục hỏi:
“Trông em có vẻ xuống tinh thần nhỉ? Bài nghiên cứu ổn cả chứ?”
“Sao ạ?”
Lưu Khải Hoà buột miệng hỏi lại. Tâm trí anh như vừa từ trên trời cao rơi bộp xuống mặt đất. Anh hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, sau đó thì thành thật trả lời:
“Thực ra thì cũng có chút bất ổn ạ…”
Vị giảng viên gật gù. Người này vốn không phải giảng viên hướng dẫn của Lưu Khải Hoà, ông chỉ ấn tượng với anh vì là một trong số ít người dám đăng kí môn học khó nhằn này ngay từ đầu năm thứ tư. Trên thực tế có rất nhiều sinh viên dù đến hạn ra trường nhưng vẫn chưa thể qua được môn học này.
Vì là năm cuối rồi nên Lưu Khải Hoà muốn dồn tất cả các môn học còn lại để hoàn thành xong trong học kì một. Dù không còn nhiều nhưng anh lại bận rộn với bài nghiên cứu, chẳng mấy nữa là thi cuối kì rồi tới khoá luận tốt nghiệp. Dù vậy có sinh viên thậm chí đã chuẩn bị ngay từ học kì này rồi.
Giảng viên cười đùa rằng ông đã thấy không ít sinh viên bị vắt kiệt sức lực, thậm chí còn vào viện nằm truyền nước chỉ vì bài nghiên cứu khoa học. Nhưng Lưu Khải Hoà lại trụ được đến lúc này đúng là hiếm thấy. Anh cũng hi vọng mình sẽ không gục ngã ngay phút cuối.
Bên ngoài gió thổi lạnh tê người, không khí khô hanh khiến sống mũi Lưu Khải Hoà hơi cay cay. Anh đưa tay lên, cảm giác có chút trống trải. Sau đó anh mới nhớ ra rằng chiếc khăn mọi khi vẫn đem theo đã đưa cho Nguyệt Dương Thanh từ mấy hôm trước rồi.
Lưu Khải Hoà quan tâm tới nó vì bản thân anh biết chiếc khăn đó cũng là một món quà. Mẹ của anh từng kể rằng vu vơ rằng vào ngày lễ tình nhân đầu tiên sau khi hai người kết hôn, bố đã tặng một chiếc khăn len vì thời tiết khi ấy cũng rất lạnh. Sau đó, khi ông ấy biến mất, bà cũng không nhắc tới món quà ấy nữa. Vậy nên Lưu Khải Hoà cũng không biết được là do vô tình hay cố ý mà chiếc khăn lại được mẹ anh gửi lên đây.