[Bl] 12 Chòm Sao _ Số Phận Của Chúng Tôi! - Xin anh... đừng hận em...
Buổi sáng, khi tôi thức dậy thì Sư Tử đã về từ lúc nào, trên đầu giường tôi chỉ có bức thư mà em ấy để lại. Em bảo tôi hãy đến nhà đón em lúc 8h sáng. Nếu được mời vào thì không cần phải ngại. Thư viết vậy.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã gần 7h rồi à, bầu trời có vẻ âm u nhỉ. Tôi đưa mắt sang phía cửa sổ, nếu hôm nay mưa, có lẽ tôi sẽ ở lại nhà Sư Tử chơi vậy, hôm nay có cả một ngày để ở bên nhau cơ mà, tôi sẽ kể thật nhiều điều cho em nghe, về cuộc đời tôi chẳng hạn, dù chỉ là một cuộc đời bất hạnh mà thôi. Kệ vậy, mình sẽ cố dành cho em ấy nhiều thời gian, nhiều giây phút hạnh phúc hơn, nhỉ!… Tôi cười thầm, chuẩn bị đến nhà Sư Tử thôi nào…
—————————————————————————-
Nhà Sư Tử khá xa nhà tôi, tôi lại không có xe để mà đi cho nhanh đành phải đi bộ. Con đường mà tôi đi rất lấn, là quốc lộ thì phải, tôi nhìn ngang dọc, ở đây có nhiều hàng quán ghê, buôn bán rất tấp nập, có tiệm bánh kìa, tôi chợt trông thấy, sẵn tiện ghé vào mua cho Sư Tử ít bánh kem sô cô la.
Bà chủ quán nhìn tôi cười cười, tôi lượn lờ ở chỗ bánh sô cô la khoảng mười phút rồi mà không biết phải chọn cái nào, rồi bà ta lại gần tôi bảo:
– Trông cậu có vẻ vui nhỉ? Đi chơi với người yêu à.
– Vâng ạ, nhưng cháu không biết phải lấy cái nào đây, bà chỉ cháu với. – Tôi quay người lại trả lời, bà cũng vui vẻ chỉ cho tôi. Bà bảo nếu là cho người yêu thì nên, chọn loại ngọt một chút, một chút màu sắc và không cần phải to, quan trọng là tấm lòng của mình gửi vào đấy.
Ra khỏi tiệm bánh thì trời đã mưa vài hạt, tôi nhanh chóng lấy cây dù từ trong túi ra để che. Mây đen kéo tới như lũ, gió thổi vù vù chắc là mưa lớn lắm! Tôi đi thật nhanh để khỏi bị ướt nhiều nhất có thể…
Tôi đi trên đường một chiều, đây là con đường tắt đến nhà Sư Tử. Mưa ngày càng to và nặng hạt, có vẻ như sẽ không tạnh trước khi trời tối, màn mây u ám kéo đến từng đợt dày đặc bao phủ một khoảng không lớn, che lấp ánh sáng từ mặt trời. Trời tối đi, tôi rảo bước nhanh dần, từng bước chân dồn dập và hối hả… Bất chợt có thứ gì đó đáp xuống chắn đường tôi, theo quán tính nên tôi giật mình và lùi lại. Là một con mèo… với bộ lông đen tuyền nhưng sũng nước, nó chăm chăm nhìn tôi như thể muốn báo hiệu điều gì đó… bấy giờ, tôi để ý… đôi mắt đỏ thẫm mà đen tối, sắc lạnh của nó… tôi chợt rùng mình. Tôi không phản ứng gì cả, chỉ trơ người như chết đứng, con mèo như nhận ra sự lo sợ toát ra từ tôi liền nhanh chóng nhảy vọt lên trên mái nhà, nó bỏ đi. Tôi nhìn theo nó cho đến khi nó đi khuất song mới tiếp tục lên đường…
Đến rôì, tôi sững người vì dòng người qua lại ngay trước cánh cổng nhà em đông qua, tôi không thể nhìn thấy gì ngoài cánh cổng cao làm bằng thép sơn màu trắng phau rất sang trọng. Có lẽ ai cũng đều là những quý tộc, họ nhìn tôi với ánh mắt không gì khinh thường hơn, họ bàn tán về tôi, tôi cũng không muốn nghe vì chúng cũng chẳng tốt đẹp là bao. Nhưng ở đây đông người quá, hôm nay là dịp gì mà đến đông vậy, một bữa tiệc chăng… nhưng sao… vẻ mặt ai cũng thoang thoáng nỗi buồn… Không chờ gì nữa, tôi chen chân vào dòng người kia một cánh khó nhọc, rồi cũng vào được cửa trong. Tôi ngạc nhiên lắm! Nhà của Sư Tử tráng lệ hơn tôi nghĩ, tôi nhìn sơ qua một lượt, không gian vừa rộng vừa cao, sảnh lớn được lát gạch hoa cương sang trọng cùng cây đèn chùm bằng pha lê phát ra ánh sáng vàng tuyệt đẹp, hai bên là hai bậc tam cấp, thành gỗ sồi với cấu trúc rất đẹp, hai cột trụ được tráng sơn trắng có vẻ thêm hoa văn may mắn của người Nhật, tuy đơn giản nhưng mọi thứ đều thể hiện phong thái của chủ nhà.