Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ] - Chương 9: Dạy kèm? Cho riêng cô?
- Metruyen
- Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ]
- Chương 9: Dạy kèm? Cho riêng cô?
Tan học, Hải Tiêu Tiêu vội vàng chạy ra cổng trường.
Từ xa đã thấy được bóng dáng dịu dàng của Ôn Hạ Thanh. Cậu ta đứng dưới nắng, mái tóc khẽ bay theo gió làm người ta phải đắm đuối vào khung cảnh dụ hoặc ấy.
Bề ngoài cậu ta rất được, mắt to sáng như có vẻ lạnh lẽo, mũi cao, môi mỏng. Không thể phủ nhận khi mặc áo trắng trong rất thư sinh.
Và điều đó càng chắc hơn khi các cô gái đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Hải Tiêu Tiêu chạy vội lại, vẻ lạnh lẽo trên đôi mắt ấy bỗng chốc biến mất, thay thế bằng ánh mắt dịu dàng, nóng bỏng.
Hải Tiêu Tiêu không hề nhận ra sự thay đổi lớn ấy, cô áy náy nói với cậu.
– Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải ở lại làm kiểm tra bù nên cậu cứ về trước đi!
– Không sao, tôi đợi cô cũng được.
Ánh mặt Ôn Hạ Thanh nhìn cô dịu dàng như nước.
– Làm sao có thể chứ? Cậu cứ về trước đi, tôi đâu thể mặt dày làm phiền cậu thế được.
Ôn Hạ Thanh thật sự muốn nói nếu là cô thì không phiền chút nào. Nhưng dù gì hai người mới quen hôm qua nên cô ngại ngùng cũng phải.
– Vậy tôi về trước.
– Ừm, tạm biệt.
Cô vui vẻ giơ tay chuẩn bị tạm biệt.
– Chúc cô thi tốt.
– Cảm ơn cậu.
Sau khi tam biệt Ôn Hạ Thanh xong, Hải Tiêu Tiêu lại phải tới phòng Trương cầm thú làm bài kiểm tra bù.
Sau 45 phút uể oải làm bài, cô ngồi nhìn Trương Diệp Thành chấm bài của mình.
Anh bình thản nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của cô không ngừng dùng bút đỏ gạch tới gạch lui.
Cô buồn rầu úp mặt xuống bàn, phải biết rằng môn ngoại ngữ chính là nhược điểm chí mạng của cô, có học thế nào cũng không ra chữ.
– 10/50 câu đúng, không tệ, sắp đạt kỉ lục những người điểm kém nhất rồi.
Biết là anh đang nhạo báng mình, cô không lên tiếng, chỉ bĩu môi coi như đang kháng nghị.
– Tôi không biết mấy môn kia em học thế nào nhưng riêng môn ngoại ngữ của tôi phải cần bổ túc lại.
– À.
Hải Tiêu Tiêu ngồi nghịch ngón tay.
– Tôi quyết định phải bổ túc lại cho em.
– À.
Tiếp tục nghịch ngón tay.
Trương Diệp Thành từ từ ngẩng đầu, đẩy nhẹ mắt kính.
– Nếu em đã đồng ý thì bắt đầu ngày mai tôi sẽ dạy kèm cho riêng em.
– À.
Đang định nghịch ngón tay tiếp thì cô sự nhớ lại câu nói của anh.
– Hả?
Dạy kèm? Cho riêng cô?
– Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn trưa rồi tôi sẽ đưa em về.