Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ] - Chương 24: Thành, em rất nhớ anh.
- Metruyen
- Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ]
- Chương 24: Thành, em rất nhớ anh.
Vừa đến chủ nhật, Hải Tiêu Tiêu thoải mái ngồi tàu điện ba tiếng để về nhà mình. Còn không quên mua chút đồ ở thành phố A về làm quà cho bố mẹ.
Tâm trạng cô cực kì tốt, vì sao à?
Vì cô nghe tin Trương Diệp Thành phải đi tập huấn chắc cả tuần tới sẽ không gặp mặt anh ta, làm sao cô không vui được.
Ngày ngày bị chèn ép đùa giỡn cô thật sự chịu không nổi nữa rồi. Dù sao đi nữa cô đường đường cũng là đai đen Tán Đả, thế mà chưa bao giờ đủ sức lực phản kháng lại anh ta, có nói ra người ta cũng không tin cô biết võ. Thật mất mặt…
Không lẽ mới một năm không luyện liền thất thủ ư? Vậy nên trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch luyện tập hăng hái.
Thanh niên thì phải trẻ – khỏe – thông minh!!! Đó mới là niềm tự hào của đất nước được…
* * *
Cùng lúc đó, ở trong một bữa tiệc tẩy trần mà Tích Mẫu Phong tổ chức để đón Lý Diệp Chi về, không khí cực kì vui vẻ.
Trương Diệp Thành cả người là bộ vest màu trắng trông giống như một vị hoàng tử lạnh lùng mà cao ngạo.
Khuôn mặt thập phần lạnh băng, cả người toát lên một sức hút đẹp đẽ khiến các cô gái xung quanh phải đỏ mặt ngại ngùng lướt nhìn.
Có một vài cô gái mạnh dạn lại gần làm quen nhưng cũng bởi vì thái độ lành lùng xa cách của anh mà e thẹn bỏ đi.
– Cậu không vui sao?
Mẫu Tích Phong từ đâu đó cầm theo ly rượu chậm rãi đi về phía Trương Diệp Thành, rồi rất ung dung ngồi xuống bên cạnh anh. Không có tiếng đáp lại lời của y, anh chỉ trầm mặc không nói.
– Lý Diệp Chi đã tới.
Y nhàn nhã liếc mắt về phía cửa. Nơi đó có bóng dáng nhỏ nhắn của một người con gái. Chiếc váy hở vai màu đỏ thẩm ôm sát cơ thể lộ ra đường cong đầy đặn, vùng eo được khéo léo quấn bằng ruy băng đen tăng thêm sức quyến rủ. Mái tóc dài, uốn cong thả bồng bềnh che đi một mảng da thịt lộ ra sau lưng. Khuôn mặt rất xinh đẹp, cách môi đỏ mọng hận không thể chà đạp một phen…
Nhiều người đàn ông xung quanh đã bắt đầu dòm ngó muốn làm quen, nhưng Lý Diệp Chi không hề để ý đến, nâng đôi giày cao gót đính vài viên đá sáng lấp lánh đi về phía Trương Diệp Thành và Mẫu Tích Phong, miệng cong lên một nụ cười rạng rỡ.
– Thành, em rất nhớ anh.
Lý Diệp Chi vừa dứt lời liền ôm lấy cánh tay Trương Diệp Thành, ngực cọ sát vào người anh, hận không thể nhào vào lòng anh.
Anh không trả lời, ánh mắt lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang ôm tay anh.
Cả khuôn mặt đều là mừng rỡ, nhưng anh cảm thấy khuôn ngực khó chịu, không hề có cảm giác thân quen.
Vì vậy anh lạnh lùng gỡ tay cô ta ra, đứng lên đi qua ghế ngồi bên cạnh.
Lý Diệp Chi chợt ngẩn người. Sau đó lấy lại cảm xúc cười với anh.
– Có lẽ anh còn chưa nhớ ra em. Không sao! Thành, em có thể đợi.