Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ] - Chương 21: Cô không phải là Hải Hoa Tiếu.
- Metruyen
- Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ]
- Chương 21: Cô không phải là Hải Hoa Tiếu.
Hải Tiêu Tiêu xấu hổ ngồi trong nhà vệ sinh không dám ra ngoài.
Mặt mũi nào cô dám gặp Trương Diệp Thành nữa chứ. Không phải lỗi tại cô, là do anh phát dục không đúng lúc thôi, cô hoàn toàn là kẻ vô tội. Không trách cô được.
Nhưng trông anh giận dữ như vậy, lúc nãy nếu cô bị anh ăn thật thì đừng nói tới đi được, nằm thôi cũng khó khăn.
Nhưng giận gì vô lí thế, cô rõ ràng chỉ ra ngoài, còn khoác thêm chiếc áo dạ nga…
Khoan đã, lẽ nào anh hiểu nhầm cô cứ thế này đi ra ngoài!!!
Hải Tiêu Tiêu ngước mặt xuống nhìn bộ dáng của mình, ư có cho cô cũng không dám cứ thế này ra ngoài, quá lộ liễu.
Lẽ nào, là do anh ghen…?
Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt vội vàng lắc đầu, chắc không phải thế thật chứ.
Thấy thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, cô xấu hổ đi ra ngoài, ngượng chết đi được.
Trương Diệp Thành không còn bộ dáng điên cuồng như lúc nãy. Anh quần áo nghiêm chỉnh ngồi trên bàn đang viết lách gì đấy. Có lẽ chuẩn bị một số tài liệu cho việc dạy học.
Lúc này, trong anh thật nghiêm túc, mày rậm, mũi cao, đôi môi ẩm ướt, mềm mại. Đẹp nhất là đôi mắt, đen bóng, linh hoạt và nhạy bén, và có lẽ chỉ có tập trung trong công việc như thế này đôi mắt kia mới đẹp đẽ đến thế, như có một lực hút, hút cô xoáy sâu vào trong đó.
Khuôn cầm góc cạnh, tạo nên một vẻ chín chắn, trưởng thành, một người đàn ông đủ làm chỗ dựa cho phụ nữ.
Có một loại khí chất không tên tỏa ra từ người anh khiến Hải Tiêu Tiêu nhất thời thất thần.
– Chiều nay em có tiết học không?
Anh vẫn không ngẩng đầu, chỉ bình thản hỏi cô. Nhưng cô cảm thấy giọng nói đó đầy khí thế, làm cô có cảm giác ngạt thở.
– Không…không có.
– Vậy chiều nay ở lại bắt đầu học kèm đi, môn ngoại ngữ của em thật tệ.
– Ân.
Lúc nãy cô còn có chút xíu gì đó xấu hổ, bây giờ đã hoàn toàn bay biến.
Ngoại ngữ tệ đâu có ai muốn, chẳng qua là cô cố gắng thế nào cũng không hiểu nổi. Có lẽ là nó đang đối đầu với cô, cô đấu không lại nên đành chịu thua thôi.
Ông trời quả thật bất công. Khó khăn lắm cô mới vượt qua được một ngoại ngữ để tốt nghiệp, bây giờ lại quay lại một quá khứ đen tối như thế. Bảo cô làm sao vui cho nổi.
Cứ thế một người làm thầy, một người làm trò trải qua một buổi học suốt hai tiếng trong sự đau khổ tột cùng của Hải Tiêu Tiêu.
Cô thật sự là muốn khóc, tại sao đều bằng tuổi nhau mà cô với Trương Diệp Thành lại chênh lệch học vấn xa đến như vậy. Cô không phục, phải có một thứ gì cô hơn anh chứ a…
Kết thúc hai tiếng tra tấn bằng sách vở, Trương Diệp Thành nhận một cuộc gọi phải đi gấp không thể đưa cô về được, cô lấy đó làm vui mừng, nhanh chóng thay quần áo của bản thân rồi chuồn lẹ về.