Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ] - Chương 17: Anh muốn nếm thêm nữa.
- Metruyen
- Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi. [ H Cao ]
- Chương 17: Anh muốn nếm thêm nữa.
Trưa hôm nay, mặt trời đã lên đỉnh điểm, cái nắng chói chang gần như thiêu đốt người ở bên dưới.
Hải Tiêu Tiêu cố gắng chịu đựng cái nóng, không phải từ mặt trời to to ở trên kia, mà chính là hai cái mặt trời nhỏ ở phía trước này.
Một mặt trời dịu dàng Ôn Hạ Thanh luôn tươi cười rạng rỡ.
Một mặt trời lãnh khốc Bạch Mục Thần trầm lặng đến ghê người.
Chẳng phải các người cùng một giống sao không hút nhau đi.
Hút đứa lạc loài như cô làm gì chứ.
Hải Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt!!!
Đang lúc gần như không còn thời gian để do dự, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô quen mắt đậu lại gần, cửa xe không mở nên không hề thấy được người bên trong, chỉ nghe tiếng còi xe kêu lên vài tiếng.
“Ting” tin nhắn của điện thoại cô reo lên.
<< Người đàn ông của Tiêu Tiêu đã gửi tin nhắn >>
Nhìn màng hình điện thoại, cô đen mặt.
Thảo nào, lúc trước anh ta đã biết số điện thoại cô thì còn sờ mó điện thoại cô làm gì chứ.
Cô cứ tưởng lần đó là đổi ảnh Idol của cô thôi không ngờ cái này cũng đổi, hay… Anh giỏi lắm.
Mở tin nhắn ra xem… Cô âm thầm chửi rủa anh n lần.
< Mau lên xe. >
Ba từ ngắn gọn không hề thuyết phục cô…
“Ting” lại thêm một tin nhắn nữa.
< Đừng để anh phải giận. >
Mí mắt Hải Tiêu Tiêu giật mạnh vài cái, sau đó cô miệng cười đi đến chỗ Ôn Hạ Thanh.
– Xin lỗi, tớ có hẹn rồi, không thể cùng cậu về được.
– Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ cô hẹn với tên Bạch Mục Thần mà không về với cậu.
Như nhìn ra ánh mắt của Ôn Hạ Thanh, cô quay sang nhìn Bạch Mục Thần đang tiêu dao đắc ý.
– Xin lỗi, tôi đi trước.
Bỏ lại một câu, cô vội chạy tới chỗ xe của Trương Diệp Thành trong sự ngỡ ngàng của hai người kia.
“Cạch”
Mở xe, ngồi vào trong, Hải Tiêu Tiêu chưa kịp thở phào vì nhẹ nhõm thì đã bị người ta đè xuống, vai đụng phải tấm kính đau sót không nói nên lời.
– Quả nhiên, xung quanh em thật nhiều ruồi bọ, anh không quản là không được rồi.
Nhìn gương mặt nghiêm nghị ở gần trước mắt, cô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Lời nói rất không hợp với biểu cảm của anh ta, cũng quá biến thái đi, khẩu vị này cô thật sự nuốt không trôi.
Giống như anh đang thảo luận một vấn đề gì đó trên lớp vậy 〒_〒
– Em còn nhớ những gì tôi nói chứ?
Anh khẽ nhấc gọng kính nhìn cô âm thanh lạnh lẽo.