[Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu - Chương 3: Khó buông tay
- Metruyen
- [Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
- Chương 3: Khó buông tay
Trên bàn cơm, Hạ Mân, Ngô Tĩnh Lan và Ngu Quy Vãn ba người vừa nói vừa cười, đề tài từ mười mấy năm trước khi Giang Trọng Sơn và Ngu Chu Hải còn sống, tình làng nghĩa xóm của hai nhà, đến cảm khái cuộc sống hiện tại của mỗi người.
Chỉ có Giang Khởi Vân nghiêm túc ăn cơm, giống như người vô hình trên bàn ăn.
Ngô Tĩnh Lan nhìn Giang Khởi Vân, lại nhìn con gái mình, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Bọn con rốt cuộc vẫn đi trên con đường mà cha bọn con từng đi.”
Lời vừa nói ra, bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
11 năm trước, Giang Trọng Sơn và Ngu Chu Hải đều là cảnh sát hình sự của đội trọng án, đang điều tra một vụ án giết người liên hoàn, song lại hi sinh vì nhiệm vụ, biến cố gia đình giống nhau nhưng Giang Khởi Vân và Ngu Quy Vãn lại lựa chọn con đường nhân sinh khác nhau.
Giang Khởi Vân thi đậu vào học viện cảnh sát hình sự, Ngu Quy Vãn xuất ngoại học tâm lý học.
Hiện giờ một người đang làm đội trưởng đội trọng án cảnh sát hình sự, còn người kia sắp gia nhập đội với tư cách là người phác họa chân dung tâm lý tội phạm.
Đích xác ở một mức độ nào đó, có thể coi là trăm sông đổ về một biển.
Giang Khởi Vân đặt đũa xuống, nhíu mày nhìn Ngu Quy Vãn đối diện, trong nháy mắt, tâm lý cô dâng lên một cỗ oán giận, muốn chất vấn đối phương, nếu đây là lựa chọn cuối cùng của nàng, lúc trước tại sao lại kiên quyết phản đối cô làm cảnh sát hình sự, thậm chí cuối cùng không từ mà biệt xuất ngoại du học.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hỏi gì cả, chỉ đen mặt đứng dậy: “Con ăn xong rồi, mẹ, dì Ngô, con quay về cục tăng ca.”
“Con mới ăn bao nhiêu đâu, uống chén canh này xong rồi đi.” Hạ Mân múc một chén canh sườn đẩy tới trước mặt Giang Khởi Vân.
Giang Khởi Vân từ trước đến nay không lay chuyển được Hạ Mân, chỉ đành ngồi xuống, hai tay nâng chén canh lên.
Canh ngọt thanh ấm dạ dày, an ủi vài phần nóng nảy trong lòng Giang Khởi Vân, lúc này trên bàn phát ra tiếng chuông điện thoại.
Giang Khởi Vân thấy Ngu Quy Vãn nhận điện thoại, ôn nhu cười với đầu dây bên kia.
“Đang ăn cơm.”
“Ngày mai?”
“Có phải ở ngã tư Thiên Phủ không?”
“Được rồi, ngày mai gặp lại.”
Trước khi cúp điện thoại, Ngu Quy Vãn dặn dò đối phương: “Đình Sinh, anh nhớ ăn tối nhé.”
Sau khi nói chuyện xong, Hạ Mân trêu chọc nói: “Tiểu Vãn, bạn trai gọi điện thoại sao?”
“Không phải, là bạn bè bình thường.” Ngu Quy Vãn cười trả lời.
Sau vành chén xuất hiện một đôi mắt nheo lại của Giang Khởi Vân.
Hay cho câu bạn bè bình thường, bạn bè bình thường mà nói chuyện giọng điệu giống như bóp ra nước, bạn bè bình thường mà quan tâm người ta ăn tối hay không, Giang Khởi Vân ở đáy lòng cười nhạo.