[Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu - Chương 2: Đã lâu không gặp
- Metruyen
- [Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
- Chương 2: Đã lâu không gặp
Sáng thứ bảy, bên trong chi cục Bắc Tân đã tổ chức một buổi tuyên dương nho nhỏ, Cục trưởng Trần Thiên Khải đích thân đến văn phòng trung đội trọng án của đại đội hình sự, bày tỏ khen ngợi đối với việc đội trọng án lần này đã thành công bắt giữ tội phạm phóng hỏa về quy án.
Khi lãnh đạo phát biểu thường là một quá trình dài, một bài phát biểu lê thê ôn lại lịch sử và hướng tới tương lai, các thành viên cũ ở dưới nghe đến buồn ngủ, trong khi những người mới thì ngồi ngay ngắn.
Giang Khởi Vân đi theo đội trưởng đại đội hình sự Tần Phương Minh ngồi ở hàng đầu tiên, bên trái lần lượt là trung đội trưởng của các đội khác.
Bài phát biểu trên sân khấu vẫn đang diễn ra sôi nổi, Giang Khởi Vân dưới khán đài gần như đập đầu vào mép bàn. Tần Phương Minh ở dưới gầm bàn vụng trộm đá cô một cước, nhưng không có phản ứng, hắn hơi nghiêng người, nói vào tai Giang Khởi Vân: “Có án mạng.”
Giang Khởi Vân giật mình, trong nháy mắt ngồi thẳng lưng: “Cái gì?”
Tần Phương Minh híp mắt uy hiếp cô: “Cục trưởng Trần đang phát biểu em cũng dám ngủ gật, lại ngứa tay muốn viết bản kiểm điểm?”
Giang Khởi Vân không để ý nói: “Vậy thì đừng hối em lập báo cáo kết án. Hôm qua em đã nói với anh, người trong đội đã thức trắng đêm để lấy lời khai.”
Tần Phương Minh đang định mở miệng, Trần Thiên Khải trên đài đã cười tủm tỉm nói: “Vụ án phóng hỏa lần này có thể giải quyết thuận lợi là nhờ có các đồng đội trong đội trọng án, đặc biệt là Tiểu Giang, bất kể là công tác điều tra ban đầu hay là công tác bắt giữ lúc sau, đều được triển khai vô cùng xuất sắc, các đồng chí khác đều nên học tập giống như Tiểu Giang của chúng ta.”
Dưới đài đồng thanh đáp ứng, Giang Khởi Vân hơi gật đầu, mỉm cười công thức hóa.
Trần Thiên Khải lại nói: “À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, trước đó đội trưởng Tần đã đề cập trong đội vẫn luôn thiếu hụt nhân tài, một số đồng chí đảm nhiệm nhiều vị trí cùng lúc, Cục cũng kịp thời báo cáo tình hình này cho Cục thành phố.”
“Cục thành phố vừa trả lời thư hôm qua, nhanh nhất tuần sau, một chuyên gia chuyên ngành tâm lý tội phạm sẽ được cử đến phân cục của chúng ta, tình huống cụ thể để đội trưởng Tần giới thiệu cho mọi người, về sau cũng đừng lén nói tôi thiên vị bọn họ, tôi chính là đối xử bình đẳng.” Trần Thiên Khải kết thúc với một câu nói đùa, sau đó rời khỏi phòng họp.
Lãnh đạo vừa đi, tất cả cảnh sát hình sự cũ ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi, cũng như cảnh sát trẻ mới vào độ tuổi hai mươi, đều mất đi bộ dạng trịnh trọng, hưng phấn hỏi Tần Phương Minh: “Lão đại, chuyên gia này từ đâu đến? Bao nhiêu tuổi? Nam hay nữ?”
Tần Phương Minh chắp tay sau lưng bước lên sân khấu, thần bí nói: “Đoán xem.”
Giang Khởi Vân không rảnh ở đây lãng phí thời gian, trở về còn một đống báo cáo phải viết, cô đứng dậy muốn rời đi, trước khi tới cửa bị Tần Phương Minh gọi lại: “Quay lại, lúc trước không phải là em vẫn luôn ầm ĩ nói trong đội thiếu người sao?”