[Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu - Chương 18: Luyện tập thủ pháp
- Metruyen
- [Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
- Chương 18: Luyện tập thủ pháp
Lần đầu tiên đảm nhận vai trò báo cáo vụ án, Phương Phưởng xoa tay hầm hè một phen, rồi mới bước đến bảng trắng nhỏ viết lên đó: “Hôm nay, thành viên đội điều tra số một của tôi, trong quá trình khám phá công trường xây dựng tòa nhà thương mại mới tại số 300 đường Thiên Thánh, đã phát hiện ra hai thi thể nữ vô danh bị vùi lấp trong bê tông. Qua kiểm nghiệm sơ bộ từ pháp y tại hiện trường, xác nhận thời gian tử vong của hai nạn nhân là vào khoảng ngày 1.4 và ngày 7.4, công tác kiểm tra chi tiết và xét nghiệm vẫn đang tiếp tục tiến hành.”
Giang Khởi Vân gật đầu hỏi: “Vậy theo cậu, phương hướng điều tra tiếp theo về hai thi thể nữ này là gì?”
“Thứ nhất, chúng ta cần phải xác minh nguyên nhân cái chết của hai nạn nhân, kiểm tra xem vị trí chôn thi thể có liên quan gì đến vụ án chặt xác, lột da xảy ra vào ngày 18.4 hay không. Ngoài ra, cũng cần đặc biệt chú ý đến các đặc điểm của nạn nhân, vì họ bị chặt xác và lột da, điều này có thể liên quan đến một tổ chức cưỡng bức buôn bán phụ nữ. Đặc biệt, chúng ta cần phải xem xét các thành viên trong tổ chức này, nhất là Trương Thao, người đã cung cấp thông tin cho cảnh sát, có lý do để nghi ngờ rằng hai thi thể này chính là hai người phụ nữ mất tích vào đầu tháng và chúng có thể là một phần trong chuỗi vụ án giết người, chặt xác.”
“Vì vậy tôi cho rằng, hướng điều tra tiếp theo nên tiếp tục thẩm vấn Trương Thao, xác nhận hai người phụ nữ kia có phải là những nạn nhân đã được báo mất tích hay không, cần tìm thân nhân của họ và lấy mẫu ADN từ thi thể để tiến hành đối chiếu, xác nhận danh tính, nếu đúng như vậy, đây sẽ là bước đột phá để tiếp tục điều tra.”
Giang Khởi Vân đứng dậy nói: “Dựa theo những gì cậu nói về phương hướng điều tra, việc thẩm vấn Trương Thao sẽ giao cho cậu.”
Phương Phưởng sắc mặt vui vẻ, hai má hồng hào lộ rõ, trên mặt là một nụ cười tươi sáng: “Cảm ơn Đội trưởng Giang.”
Giang Khởi Vân không nói gì, chuẩn bị đi lên tầng trên để kiểm tra tiến trình giám định pháp y của Lâm Giác Dư, nhưng khi đi đến cầu thang, vừa dẫm lên một bậc thang, cô bỗng nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, quay người nhìn về phía Ngu Quy Vãn, người vẫn đang cúi đầu làm việc trước bàn, cô mới nhận ra, từ khi bắt đầu điều tra vụ án này, hai người họ luôn phối hợp rất ăn ý, cùng nhau thảo luận, hỏi han các công tác điều tra, thế nhưng, trong khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy một chút trống vắng, thiếu đi điều gì đó mà cô không thể nói rõ.
Giang Khởi Vân bĩu môi, xoay người một mình lên lầu, mang khăn trùm đầu và khẩu trang đi vào phòng giải phẫu.
Trong trung tâm giải phẫu, Lâm Giác Dư đang tiến hành phẫu thuật ghép nối các bộ phận thi thể của nữ nạn nhân, Giang Khởi Vân đi đến một góc đứng yên, không lên tiếng quấy rầy Lâm Giác Dư.
Một lát sau, cửa phòng giải phẫu tự động mở, người đến là Ngu Quy Vãn, nàng đi đến bên cạnh Giang Khởi Vân, vì mang khẩu trang nên giọng nói có phần mơ hồ: “Vừa rồi sao không kêu em?”
Giang Khởi Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt rõ ràng như muốn nói “Kêu cô làm gì”.
Ngu Quy Vãn mang khẩu trang lớn, chỉ có thể nhìn thấy lông mày và đôi mắt, khóe mắt của nàng cong xuống, phần đuôi mắt lại nhếch lên, tạo thành một cung độ không quá rõ ràng: “Em vừa rồi thấy chị đứng ở cầu thang nhìn về phía em, không phải là muốn kêu em cùng đi lên sao?”