[Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu - Chương 16: Khảo sát thị trường
- Metruyen
- [Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
- Chương 16: Khảo sát thị trường
Trong tầng hầm ánh sáng mờ mịt lay động, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc mục nát, xen lẫn là mùi hóa chất nồng nặc.
Người phụ nữ bị nhốt trong lồng sắt từ hoảng loạn ban đầu đã chuyển thành đờ đẫn. Những ngày dài chìm trong bóng tối cùng sự sợ hãi đã hoàn toàn phá vỡ hàng rào tâm lý của cô. Cô nằm bẹp xuống, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bức tượng đối diện. Quần áo trên người đã bẩn đến không thể nhận ra, khuôn mặt lấm lem, gò má hóp lại, thân thể gầy đi ít nhất ba bốn cân.
Bên bàn làm việc có một người đàn ông ngồi đó, trước mặt hắn là một chiếc laptop, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu vào mắt kính, soi rõ ánh mắt cuồng nhiệt và kích động phía sau, hắn đẩy gọng kính, ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt.
[Lần này nguyên liệu tôi đã kiểm tra kỹ rồi, không có vấn đề gì, vô cùng hoàn hảo, chắc chắn sẽ giúp tôi tạo nên tác phẩm vĩ đại nhất.]
Vài giây sau, phần mềm liên lạc hiện lên một tin nhắn hồi đáp: [Chúc mừng, rất mong chờ tác phẩm mới của anh.]
Đầu lưỡi của người đàn ông khẽ liếm vào chân răng, nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ trong lồng, đầu ngón tay khẽ run: “Sắp rồi, sắp xong rồi.”
……
Giang Khởi Vân dẫn đội đến chợ nông sản tổng hợp Phúc Điền, vừa xuống xe nhìn sơ qua đã ngạc nhiên vì nơi này chiếm diện tích rất rộng lớn. Cả khu chợ có hình dạng bất quy tắc, hướng đông tây là khu vực hình chữ nhật dài gần 1.5km, hai đầu còn kéo dài thêm khoảng trăm mét.
Lúc này đang là giờ cao điểm nhất của chợ, dường như còn trúng vào ngày họp phiên, người người đông đúc, kề vai sát cánh, huyên náo vô cùng.
Giang Khởi Vân nhấc chân, dời bước khỏi một mảnh lá cây úa dưới đất, bắt đầu phân công: “Hai người đi điều tra khu vực bên ngoài chợ, chú ý đường xá, vị trí camera giám sát, các lối ra vào quan trọng đều phải kiểm tra kỹ càng.”
Phương Phưởng vâng một tiếng, chuẩn bị cùng Lộ Khiếu rời đi, nhưng đi được vài bước bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Khởi Vân hỏi: “Đội trưởng Giang, tại sao chị cứ hay ghép nhóm với chuyên gia Ngu thế? Chẳng phải chị không ưa cô ấy sao?”
Giang Khởi Vân sững người, phản ứng lại xong liền đảo mắt nhìn quanh dưới đất, như muốn nhặt đại cái lá rau nào ném về phía Phương Phưởng. Phương Phưởng thấy tình hình không ổn, lập tức kéo Lộ Khiếu bỏ chạy mất dạng.
“Cậu ta đúng là suốt ngày lắm lời.” Giang Khởi Vân vỗ tay phủi bụi, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói sâu kín: “Đội trưởng Giang, thì ra chị không ưa em thật sao?”
Giọng nói mang theo chút ai oán khiến khóe miệng của Giang Khởi Vân giật giật, cô nghiêng người bước sang hai bước, giữ khoảng cách với Ngu Quy Vãn, chăm chú nhìn một sạp rau trước mặt, tiện tay cầm lên một quả dưa leo nhỏ rồi nói: “Tôi với cô không thù không oán, vì sao lại không ưa cô?”
“Vậy chẳng phải là ưa rồi sao?”
Giang Khởi Vân khẽ động vành tai, không trả lời. Bà chủ quầy rau thấy cô cứ nghịch ngợm đồ nhà mình mãi mà chẳng chịu mua, liền vừa tưới nước cho rau vừa hỏi: “Cô gái, mua thì mua không mua thì thôi nhé?”