[Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu - Chương 15: Mục tiêu luyện tập
- Metruyen
- [Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
- Chương 15: Mục tiêu luyện tập
Sau khi cúp máy, Giang Khởi Vân đơn giản thuật lại lời của đội trưởng tổ chống mại dâm thuộc đội trị an ở đầu dây bên kia.
“Đội trưởng Lý bên trị an trong nhiệm vụ kiểm tra phòng chống mại dâm tối qua đã triệt phá một băng nhóm tổ chức cưỡng ép phụ nữ bán dâm. Trong quá trình thẩm vấn, phát hiện gần đây dưới tay nhóm này có hai cô gái trẻ bị mất tích. Đội trưởng Lý biết chúng ta đang điều tra các vụ mất tích nên mới gọi điện báo tin.”
“Đi thôi, đến hỏi một chút.”
Giang Khởi Vân và Ngu Quy Vãn đến phòng thẩm vấn của tòa nhà hành chính.
Giang Khởi Vân ném một tập hồ sơ lên bàn, sau khi ngồi xuống liền mở tài liệu ra, bình thản đọc: “Trương Thao, 42 tuổi, người huyện Hợp, bỏ học từ cấp hai, đi theo vài người đồng hương lên thành phố Bắc Châu làm công, từng làm công nhân công trình xây dựng, nhân viên giao cơm, nhân viên giao hàng, sau đó vì trộm cắp bị bắt và ngồi tù ba năm. Trong tù, quen biết một người có biệt danh là ‘Anh Bưu’ và nhóm đàn em của hắn. Sau khi ra tù, gia nhập tổ chức tội phạm chuyên cưỡng ép phụ nữ bán dâm của nhóm anh Bưu.”
Đọc xong tài liệu, Giang Khởi Vân vứt tập hồ sơ lên bàn hỏi: “Thông tin tôi đọc không sai chứ?”
Trương Thao cúi đầu, không trả lời, hắn chỉ là người ở tầng dưới chót của tổ chức, không thuộc ban quản lý cốt lõi, nhưng Giang Khởi Vân và Ngu Quy Vãn cố ý chọn hắn để thẩm vấn là có lý do, bởi cách quản lý của tổ chức này là phân phụ nữ bị lừa gạt về từng thành viên, mỗi người quản lý 3 đến 5 người. Lợi nhuận phạm pháp sau khi chia ở cấp cao mới đến các quản lý cấp dưới. Hai cô gái mất tích chính là do Trương Thao phụ trách quản lý.
Giang Khởi Vân lấy ra ảnh của các nạn nhân đã được giải cứu, đặt đến trước mặt Trương Thao, hỏi: “Nhìn đi, ai là người anh quản lý?”
Trương Thao vai sụp xuống, rụt cổ, run rẩy đưa tay chỉ vào hai bức ảnh.
Giang Khởi Vân trầm giọng: “Còn không?”
Trương Thao lắc đầu: “Không… không còn nữa.”
Giang Khởi Vân trở lại chỗ ngồi, tựa vào lưng ghế nhìn hắn: “Là thật sự không còn, hay là ảnh không có?”
Trương Thao rùng mình, nói lắp: “Tôi… tôi…”
Ngu Quy Vãn cất giọng không lớn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm nghị: “Việc anh có chủ động khai báo sự thật hay không, có hợp tác điều tra hay không, tất cả đều sẽ trở thành căn cứ để tòa án xem xét khi xử phạt. Anh nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
“Tôi nói! Tôi nói!” Trương Thao thẳng lưng hét lên một tiếng, rồi lại mềm nhũn, cúi gằm đầu: “Ảnh không có… hai cô gái đó mất tích rồi.”
Giang Khởi Vân lập tức ngồi thẳng dậy: “Nói rõ ra.”
Trương Thao nhích người, hai tay đặt lên bàn nhỏ, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.
“Cô đầu tiên mất tích tên là Hà Cầm Cầm, ngày 1.4 có khách gọi đặt gói full dịch vụ, địa điểm là khách sạn Tây Duyệt ở Trung Phổ, tôi đưa cô ấy tới rồi rời đi. Ngày hôm sau quay lại đón thì ông chủ nói cô ấy nửa đêm đã trả phòng, một mình kéo vali rời đi.”