[Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu - Chương 1: Quá khứ và hiện tại
- Metruyen
- [Bhtt][Edit] Thợ Săn Tội Phạm - Phương Khối Đích Lục Chích Miêu
- Chương 1: Quá khứ và hiện tại
Vào mùa xuân tháng tư, thành phố Bắc Châu, mưa phùn rả rích, ở nghĩa trang liệt sĩ, đang tổ chức một buổi lễ khởi động đặc biệt.
Tất cả thành viên của đại đội điều tra hình sự Bắc Tân – Cục cảnh sát thành phố Bắc Châu thống nhất mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đen đứng cúi đầu, những giọt mưa tí tách rơi trên người bọn họ, thấm ướt một mảnh sẫm màu.
Trên bia mộ chữ trắng nền đen, điêu khắc mấy chữ to “Mộ liệt sĩ Giang Trọng Sơn” cùng với những chữ nhỏ được khắc bên dưới.
Bên trái bia mộ có một người đàn ông trung niên thân hình thẳng tắp, hai thanh bạc trên vai cùng hai khỏa tinh hoa bốn cánh bị nước mưa cọ qua rửa sạch, càng thêm sáng ngời lấp lánh.
Dưới vành mũ của người đàn ông là hai hàng lông mày kiếm rậm rạp sắc bén, đang gắt gao hạ xuống, hai bên cánh mũi là hai đường vân thật sâu cùng đường cong cơ mặt căng thẳng.
Bên phải bia mộ có một nữ cảnh sát, từ quân hàm trên vai, xem ra là một cảnh sát vừa qua kỳ thực tập, vóc người của cô rất cao, hai tay tiêu chuẩn dán ở bên hông, nhắm mắt đứng trước bia mộ, lông mày nhíu lại, hai môi mím thành một đường thẳng tắp.
Cô chính là nhân vật chính của nghi thức khởi động đặc biệt này – Giang Khởi Vân, hôm nay cũng là ngày giỗ của Giang Trọng Sơn, cha cô vì nhiệm vụ mà hi sinh.
Sau khi mặc niệm kết thúc, người đàn ông bên trái bia mộ mở mắt ra, ánh mắt sắc bén uy nghiêm, cơ bắp hàm dưới theo lời nói nổi bật.
“Đại đội điều tra hình sự Bắc Tân toàn bộ có mặt!”
Người đàn ông ra lệnh một tiếng, mọi người mở mắt ưỡn ngực uy nghiêm, cánh tay trái cong thành 90 độ tiêu chuẩn, cởi mũ cảnh sát ra, đặt phẳng trên cánh tay trái và lòng bàn tay trái, tay phải giơ cao đến lông mày phải.
“Anh hùng vinh quang trường minh bất diệt! Kính chào liệt sĩ —— cúi chào!” Âm thanh hùng hậu của người đàn ông kinh động đám bồ câu trắng ở một góc nghĩa trang, đàn chim bồ câu giương cánh xẹt qua chân trời tối tăm.
“Tiếp theo, tiến hành lễ khởi động đặc biệt số hiệu 017115.”
Người đàn ông nhìn về phía Giang Khởi Vân, nhìn đôi mắt đen láy cứng cỏi cùng ánh lửa không bao giờ tắt kia, cực kỳ giống Giang Trọng Sơn lúc trẻ.
Hắn hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Số hiệu cảnh sát, là biểu tượng của thân phận cảnh sát nhân dân, số hiệu cảnh sát, là vinh quang cả đời của cảnh sát nhân dân. Niêm phong số hiệu cảnh sát là để khắc ghi công ơn liệt sĩ, khởi động lại số hiệu cảnh sát là để kế thừa sứ mệnh.” Lông mày của người đàn ông hạ xuống, ánh mắt ngưng tụ: “Hiện tại tôi tuyên bố, số hiệu cảnh sát 017115, chính thức khởi động lại!”
Giang Khởi Vân tiến về phía trước một bước, hướng về phía bia mộ của cha, đối với hàng trăm anh hùng liệt sĩ ở nghĩa trang, giơ tay chào hỏi, trịnh trọng thề: “Tôi tuyên thệ, tôi sẽ kế thừa di nguyện của cha tôi, coi số hiệu cảnh sát 017115 là vinh dự cả đời, cống hiến hết mình cho sự nghiệp cảnh sát nhân dân cao cả…”
……
Trong phòng nghỉ của trung đội trọng án phân cục Bắc Tân, tiếng rung điện thoại kịch liệt đánh thức Giang Khởi Vân đang dựa trên đầu giường nghỉ ngơi, bả vai cô run lên, nhanh chóng tỉnh táo lại, trong mộng là hình ảnh 6 năm trước khi tiến vào đại đội điều tra hình sự Bắc Tân, để xin kế thừa số hiệu cảnh sát của cha, ngoài mộng, cô đã là đội trưởng trung đội trọng án cảnh sát hình sự nhiều năm phấn đấu ở tiền tuyến đại án.