[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - Chương 90
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch cưỡi con lừa nhỏ đi theo Claire, thỉnh thoảng trò chuyện với Claire, cảm thấy cô không hứng thú trả lời mình, vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng bắt đầu gõ trống.
Chuyện này là sao?
Nhan Tịch lén nhìn Claire, vẻ mặt không có biểu lộ gì, ánh mắt cũng lạnh băng, uây… thật ra thì nàng đã cảm giác được không bình thường, lúc ở trường ngựa Nhan Tịch đưa tay muốn Claire kéo nàng lên, lãng mạn cùng cưỡi một con ngựa đi khắp đồng cỏ, nhưng người ta lại không thèm để ý đến nàng, nghênh ngang đi mất. Nhan Tịch nghĩ lại, không đúng, lúc trên máy bay vẫn còn rất tốt mà, còn vuốt ve váy quyến rũ nàng, sao ra khỏi máy bay đã thay đổi, rốt cuộc nàng đắc tội cô khi nào?
Chị gái đi theo sau lưng nhìn Nhan Tịch và Claire, chút buồn cười, Nhan Tịch cưỡi lừa vốn đã thấp hơn, giờ nàng còn lộ ra dáng vẻ nịnh nọt, còn Claire ngồi trên ngựa cao, vui vẻ sẽ nói mấy câu, không vui thì nhìn cũng không nhìn một cái, cực kỳ cao ngạo. Cảm giác như hình ảnh hoàng hậu và thái giám ngày xưa, cúi đầu khom lưng..
“Claire, chị coi kìa, đàn chim bên kia thật đẹp! ”
“…”
“Claire, nhìn coi, sóc đó! ”
“….”
“Claire, nhìn này, nhanh lên, nai rừng! ”
“…im lặng. ”
Claire có chút không chịu nổi Nhan Tịch, liếc mắt. Nhan Tịch ngẩn người, miệng còn chưa kịp khép lại, ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt ấm ức.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao hôm nay chị khó khăn với người ta vậy…”
Claire nghe được Nhan Tịch nói hai chữ người ta, lòng buồn cười, nhưng mặt vẫn lạnh băng không nhìn nàng.
“Em ngoan mà, chị không thích sao …”
Nhan Tịch thận trọng nhìn Claire, tựa như làm nũng nói, nàng đoán Claire không chịu nổi nàng như vậy. Quả nhiên, Claire thở dài, cúi đầu nhìn nàng.
“Nhan Tịch, em đã hứa với tôi cái gì? ”
Nhan Tịch ngây ra nhìn Claire, nàng hứa cái gì? Lúc nào chứ?
Claire nhìn dáng vẻ luống cuống của Nhan Tịch, lòng nổi lửa, Nhan Tịch thật sự không đặt cô trong lòng, ban đầu Nhan Tịch nói chỉ kể chuyện cười cho mình cô thì hay lắm, nhưng vẫn kẻ cho RAY nghe! Đây không phải hẹp hòi, ghen tuông mù quáng, mà là vấn đề về sự trung thực! Claire cố gắng kiếm cớ, không muốn thừa nhận mình ghen.
“À, chị nói truyện cười hả. ”
Nhan Tịch nghĩ tới, nháy mắt cười với Claire, uây, ra là sếp lớn đang ghen, không nói sớm, để nàng lo lắng cả buổi.
Thấy dáng vẻ không đàng hoàng của Nhan Tịch, Claire trừng nàng, Nhan Tịch thấy vội vàng lắc, giải thích.
“Ey, chị đừng nóng. Nghe em giải thích đã…”
Nhan Tịch mím môi, suy nghĩ một hồi, nói:
“Em đã nói là không kể chuyện cười cho người khác nghe, nhưng là hôm nay em kể cho RAY chuyện bựa mà, đâu phải chuyện cười. ”
“…”
Claire kéo dây cương, không thèm nhìn lại Nhan Tịch, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phi đi mất, vó ngựa hất tung bụi đất, Nhan Tịch ăn một miệng đất.
“…”
Nhan Tịch buồn bực nhìn chằm chằm theo bóng lưng Claire một hồi, cúi xuống, xoa tiểu Hắc, thì thầm:
“Tiểu Hắc, mày có thể đuổi theo con ngựa trắng kia không ? ”
Con lừa không chút phản ứng, nhưng chị gái đã hơi sốt ruột, xem ra Nhan Tịch muốn liều mạng cưỡi lừa, chuyện này sao được.
“Cô gái, tiểu Hắc không được đâu……”
Nhan Tịch buồn bực, hận tiểu Hắc là sắt không thể rèn thành thép. Gì chứ, không phải chỉ là chuyện bẩn bựa thôi sao. Nàng định vừa cưỡi ngựa vừa ngắm đồng cỏ rộng bao la cùng Claire, sau đó mệt mỏi nằm lăn trên cỏ, nắm tay nhau, gối đầu, cùng nhìn vào một khoảng trời xanh biếc, sau đó ở không kìm được từ từ đến gần, hai môi chạm nhau, rồi cùng thưởng thức một bữa ăn ngoài trời… dù mô tuýp hơi cũ, nhưng đây là mong muốn của nàng!
Vì Claire quá hiên ngang, phân khúc《 Hoàn Châu cách cách 》trong lòng Nhan Tịch không thể thực hiện, nàng cưỡi lừa cả buổi chiều, cuối cùng về chỗ ở.
“Cô gái, hai người đi tắm trước đi, tối nay chúng ta ăn cừu nướng. ”
Chị gái cười nhìn Nhan Tịch, cô rất thích cô gái này, trên người nàng có gì đó u buồn. Nhan Tịch không chút sức sống đáp một tiếng, ngẩng đầu liếc Claire một cái, hừ, vẫn không thèm để ý nàng.