[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - Chương 87
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch đưa Lâm Nhược Nhiên về nhà, vốn định đợi cô ngủ mới về, nhưng Lâm Nhược Nhiên không để nàng vào cửa, cô không muốn, không muốn lại có chút mùi hương nào của Nhan Tịch, cô sợ, sợ lòng kiên định của mình lại dao động ….
Thả bước vô định trên đường cái, trong lòng, trong đầu Nhan Tịch đều là hình ảnh Lâm Nhược Nhiên. Thuở nhỏ quen biết, nhàn nhạt mập mờ, mấy năm dây dưa, cười có, khóc có, nàng cũng sẽ không quên. Đã có lỗi với Lâm Nhược Nhiên rồi, nàng không thể có lỗi với Claire nữa, Claire yêu nàng bằng cả trái tim, chuyện này, Nhan Tịch hiểu hơn bất cứ ai.
Lúc về đến nhà Claire đã nửa đêm, Nhan Tịch dè dặt mở cửa, bước vào.
Nhan Tịch sợ đánh thức Claire nên không mở đèn, cúi xuống thay giày, định vào phòng tắm rửa tay rửa mặt xong sẽ ngủ, đang lần theo tường đi, đèn bật sáng, ánh sáng đột ngột khiến Nhan Tịch không kịp thích ứng, nheo mắt nhìn, chỉ thấy Claire đang đứng dựa tường nhìn nàng.
“Về rồi? ”
“Ừm…”
Nhan Tịch thấp giọng đáp, không dám nhìn Claire. Dù nàng không làm chuyện có lỗi, nhưng ở lại cạnh Lâm Nhược Nhiên, trễ vậy mới về, lòng Nhan Tịch vẫn có chút sợ.
“Cô ấy vẫn khỏe chứ? ”
Ngoài dự liệu, Claire mở miệng hỏi thăm Lâm Nhược Nhiên trước, Nhan Tịch ngây người, nhìn Claire gật đầu một cái, tâm trạng bi thương vừa đè nén lại dâng lên, khiến mắt nàng đỏ ửng.
“Đi tắm đi. ”
Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn hồi lâu, nhàn nhạt nói, cô biết giờ chắc chắn trong lòng Nhan Tịch không dễ chịu, không muốn ép nàng.
“Ừm. ”
Nhan Tịch đáp lời, bước đến phòng tắm. Claire vẫn đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng hồi lâu, thở dài, trở vào nhà.
Lòng có chút không yên, Nhan Tịch vội lau người rồi đi ra, vào phòng thấy Claire còn chưa ngủ, chỉ mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, ngồi tựa gối, không biết đang suy nghĩ gì, hai mắt nhìn vào khoảng không vô định trước mắt.
Nhan Tịch lập tức đau lòng, sải bước đến mép giường, vươn tay ôm lấy Claire.
“Sao vậy? ”
Giọng Claire vẫn nhàn nhạt, không có chút ý trách cứ nào, lòng Nhan Tịch lại đau nhói. tại sao? Tại sao Claire không trách nàng? Cô ấy đợi mình suốt cả một buổi tối, tại sao một câu cũng không chất vấn? Cô càng dịu dàng thì lòng Nhan Tịch càng khó chịu… Nàng không muốn Claire chịu chút ấm ức nào, nhưng cuối cùng người duy nhất khiến cô đau khổ cũng chỉ có mình …
Hai tay siết chặt, Nhan Tịch chôn mặt vào cổ Claire, hít sâu một hơi mùi thơm trên người cô, chậm rãi lên tiếng, kể tất cả những gì diễn ra tối nay giữa nàng và Lâm Nhược Nhiên, không chút giấu giếm, kể cả cái ôm, hay chuyện Lâm Nhược Nhiên hôn má nàng.
Claire im lặng nghiêm túc nghe, hồi lâu, thở dài, vỗ nhẹ vai vỗ Nhan Tịch.
“Em xin lỗi….”
Nhan Tịch nhẹ nhàng nói, nàng nghĩ cả đời này mình cũng không thể quên được Lâm Nhược Nhiên dù có yêu hay không, trong lòng nàng luôn có một vị trí cho Lâm Nhược Nhiên, mãi mãi… mãi mãi không thể lãng quên .
“Ngốc . ”
Claire dịu dàng vỗ nhẹ lưng Nhan Tịch, nhẹ nhàng nói :
“Tôi không hề trách em. ”
“Nhưng… chị không giận sao…”
Nhan Tịch có chút bận lòng hỏi, không phải nàng chưa được thấy sự chiếm hữu của Claire, lòng nàng luôn có vị trí cho Lâm Nhược Nhiên, nhất định cô ấy sẽ rất đau đớn…
“Ừm, tất nhiên sẽ buồn…”
Claire ôm Nhan Tịch ảm đạm nói, sao cô có thể không quan tâm? Cô cũng là phụ nữ, cũng ích kỷ, cô yêu Nhan Tịch, dù đến giờ vẫn chưa từng nói. Yêu một người là muốn giữ cho riêng mình, nhưng LARA…. cô thấy tình yêu của LARA dành cho Nhan Tịch, tình yêu ấy không hề kém cô chút nào, không dùng được bất kỳ thủ đoạn nào để chiếm đoạt, có lẽ, nếu là người khác cô sẽ ghen sẽ đau, nhưng nếu là LARA, cô lại không khỏi đau lòng…
“Claire. Em chỉ yêu một mình chị thôi. ”
Nhan Tịch thấp giọng nói, Claire cười nhẹ, gật đầu, cô biết.
“Nhan Tịch, đừng nói chuyện này nữa, được không? ”
“Ừm…”