[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - Chương 70
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Đột nhiên bị đánh thức, Nhan Tịch lập tức tỉnh ngủ, quay qua lườm Claire.
“Chị chưa ngủ!”
Cô ấy giả vờ ngủ. Vậy chẳng phải những lời của mình là cũng bị nghe hết rồi sao? Nghĩ tới đây, mặt Nhan Tịch đỏ lên, không biết phải trốn đi đâu.
Claire nhìn Nhan Tịch, nhàn nhạt nói:
“Tôi nói tôi ngủ bao giờ? ”
Nãy giờ Claire vẫn thức, Nhan Tịch còn đang bị trói, làm sao cô có thể ngủ, chỉ định giả vờ ngủ dọa nàng một chút, ai ngờ Nhan Tịch dễ gạt vậy, kêu mấy tiếng không nghe trả lời đã nghĩ cô ngủ quên. Cũng may cô không ngủ mới có thể nghe Nhan Tịch thổ lộ lời tận đáy lòng.
“Trả lời câu hỏi của tôi. ”
Claire ngồi dậy, dùng gối đặt sau lưng, nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt của một nữ vương.
“… câu hỏi nào? ”
Nhan Tịch cúi đầu không dám nhìn Claire, nàng nói nhiều vậy, biết cô hỏi câu nào.
“Em có tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi. ”
Claire nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi run rẩy khó có thể phát hiện, những lời này của Nhan Tịch hơn cả ngàn từ ngữ hoa mỹ khác.
“Tất nhiên. ”
Nhan Tịch cũng không mất tự nhiên, dù sao, những lời này nàng cũng muốn nói với Claire, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Claire im lặng, cúi đầu trầm tư.
Nhan Tịch nhìn xuống tay mình, không được tự nhiên nhìn sang Claire.
“Chị có thể cởi trói cho em trước không? ”
“Ừm. ”
Claire gật đầu một cái, xuống giường đi đến giường bên kia, “thả tự do” cho Nhan Tịch. Sau đó quay lại giường, tựa ra sau gối đầu, trầm ngâm nhìn Nhan Tịch.
“Sao vậy? ”
Nhan Tịch cúi đầu xoa xoa tay, cũng may không đau lắm, chỉ hơi tê, xem ra Claire cũng không trói nàng chặt lắm. Nghĩ vậy, Nhan Tịch ngẩng đầu, hơi chột dạ nhìn Claire, thấy mặt cô lạnh lùng, hơi sợ, không phải là giận chuyện nàng định làm thụ vừa rồi mới kể chứ?
“Nhan Tịch.”
Claire bình tĩnh nhìn nàng, Nhan Tịch gật đầu một cái, cũng nhìn cô.
“Em sẽ mãi mãi ở cạnh tôi chứ? ”
Giọng Claire rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn Nhan Tịch không chớp lấy một cái, nghiêm túc chưa từng thấy. Nhan Tịch ngẩn người, nhìn cô, vô thức gật đầu.
“Đương nhiên. ”
Trừ Claire ra, nàng sẽ không yêu ai khác. Rốt cuộc nàng có chỗ nào chưa tốt, khiến Claire hết lần này đến lần khác lo lắng nàng sẽ buông tay cô? Sao lại không có cảm giác an toàn đến vậy?
Claire nghe lời của Nhan Tịch, gật đầu một cái.
“Sao vậy? ”
Nhan Tịch không chịu nổi bầu không khí này, khó hiểu nhìn Claire. Claire không nói lời nào, chỉ cắn cắn môi dưới, thẹn thùng nhìn Nhan Tịch một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, đôi tay mảnh khảnh tay nâng lên, chậm rãi cởi nút áo ngủ.