[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - chương 40
Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch nhìn đôi mắt u buồn của Lâm Nhược Nhiên, lắc đầu, thì thầm.
“Chúng ta không giống nhau. “
“Có gì không giống chứ? “
Lâm Nhược Nhiên cố chấp nhìn Nhan Tịch, đôi mắt Nhan Tịch cũng mang theo nỗi buồn đau khiến tim cô lại nhói đau lần nữa.
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc chuyện của em và Claire thế nào, chị cũng biết mà. Dù em phải chờ đợi rất lâu, nhưng có lẽ sự chờ đợi đó sẽ có kết quả. Còn chị —— mãi mãi cũng không. “
Giọng nói run rẩy, nghẹn ngào trong nước mắt. Từ sâu trong ánh mắt của Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch biết mình lại làm thương tổn cô lần nữa, đau lòng nhưng không thể ôm cô an ủi, đau ngắn còn hơn đau dài, Nhan Tịch không muốn nhìn thấy cô tiếp tục chìm trong đau khổ.
Lâm Nhược Nhiên chớp chớp mắt, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cô đã thề sẽ không từ bỏ, cho dù Nhan Tịch có từ chối thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không buông tay.
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được không ? “
Lâm Nhược Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt mang theo chút van nài, ánh mắt kia đâm thẳng một nhát vào tim Nhan Tịch.
“Nhiên Nhiên ——”
“Nếu tình yêu của tôi trở thành gánh nặng cho em, vậy chúng ta có thể giả vờ mà. Giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn là Lâm Nhược Nhiên của trước kia, còn em cũng có thể trở về là Nhan Tịch, vẫn yêu, vẫn chờ Claire. Tôi có thể, không sao cả, tôi có thể thật mà…”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từng giọt một, Lâm Nhược Nhiên từ từ cúi đầu, tóc dài trượt xuống theo cần cổ trắng ngần, che đi vẻ yếu ớt của cô, chỉ có bờ vai kia vẫn không ngừng run lên cho thấy nỗi đau trong lòng cô.
Không từ bỏ, cô thực sự không thể từ bỏ, nếu có thể dễ dàng buông tay tình yêu cô dành cho Nhan Tịch như vậy, năm đó cô phải bỏ đi sao? Nếu có thể buông thì giờ có đau đến vậy không? Có phải tiếp tục khóc vì nàng không? Đó không phải là yêu sao?
Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tịch qua màn nước mắt dàn dụa, nhẹ nhàng nói:
“Nhan Tịch, sau này em đừng bắt tôi từ bỏ nữa có được không. Cho dù bị tổn thương thế nào, cho dù phải đau khổ ra sao, chỉ cần vì em, tôi sẵn sàng chịu. “
“Nhiên Nhiên ……”
Nhan Tịch nhìn cô, tim như thắt lại. Nàng không muốn, thật sự không muốn tổn thương Lâm Nhược Nhiên như vậy hết lần này đến lần khác đâu, nhưng nàng sợ, sợ khi tất cả mọi người đều có được tình yêu, hạnh phúc của riêng mình, cuối cùng chỉ có một mình cô tịch mịch, khi đó nàng có thể làm gì cho cô? Còn có thể làm gì được chứ?
“Ừm, Nhan Tịch, em đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, không cần em thương hại tôi như vậy, cũng không cần cảm thấy nợ tôi, tất cả đều do tôi tự nguyện. Nếu thật sự muốn giúp tôi, vậy hãy để chúng ta trở về như trước kia đi. “
Lâm Nhược Nhiên giơ tay lên, dùng lưng bàn tay lau đi nước mắt rồi nhìn Nhan Tịch cười khẽ.
“Chúng ta có thể là bạn mà. “