[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - chương 38
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
“Claire……”
Nhan Tịch nhìn Claire bằng đôi mắt tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng gọi tên cô. Claire hiểu nàng… thật sự hiểu nàng… Đáng giá, tất cả cố gắng của nàng đều rất đáng giá.
Những ngón tay lành lạnh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Nhan Tịch, trong giây lát Claire không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Nhan Tịch, hứa với tôi, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. “
Lời của Claire đi thẳng vào tim Nhan Tịch, cánh tay cảm giác được thắt lưng mảnh dẻ, nhìn làn da trắng nõn mềm mịn đến chói mắt, ẩn dưới lớp áo kia là xương quai xanh mê người, nàng cúi thấp đầu để che giấu khuôn mặt đang dần đỏ lên. Claire lại cố chấp nâng mặt Nhan Tịch lên để nhìn thẳng vào hai mắt cô, cô nghĩ vì nàng không đồng ý mới cúi đầu né tránh.
“Hứa với tôi đi. “
“Em hứa. “
Trước mặt Claire, Nhan Tịch không có chút sức lực để phản kháng, huống hồ giờ nàng đang muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này. Tuy rất đau khổ nhưng nàng vẫn là chịu đựng chua xót trong lòng để gật đầu đồng ý. Thấy Nhan Tịch gật đầu, mặt Claire giãn ra, gánh nặng trong lòng tựa như cũng vơi đi không ít. Claire hiểu rõ Nhan Tịch, cho dù nàng có nghiêm túc, cố chấp đến đâu về mặt tình cảm, thì cuối cùng nàng cũng chỉ là một cô gái 24 tuổi, chưa đủ trưởng thành mà thôi. Cô không muốn nàng dẫm vào vết xe đổ của mình năm đó – dùng men rượu để quên đi tất cả, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy có lỗi.
Màn hình ti vi vẫn chập chờn ánh sáng như trước, cả hai đều không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi trên sô pha. Nhan Tịch vẫn cố chấp ôm Claire, nhưng ưu sầu tràn ngập trong khóe mắt dường như đã phai nhạt, thay vào đó là ánh cười thỏa mãn. bây giờ nàng tin, tin Claire nhất định sẽ trở lại.
Nhan Tịch hiểu dù phải chịu nhiều buồn phiền hơn, dù có gặp nhiều trắc trở hơn, thì vĩnh viễn Claire cũng sẽ không hoàn toàn thuộc về một mình nàng, cô còn có Thượng Hoa, trên vai cô còn phải gánh trách nhiệm. Vì yêu cô, nên không muốn trở thành gánh nặng của cô, thành điều trói buộc cô.
Nắm tay Claire đưa cô đến dưới lầu Thượng Hoa. Nhan Tịch dịu dàng nhìn cô, nở nụ cười.
“Cảm ơn em, Nhan Tịch . “
Claire nhẹ nhàng nói, ban đầu đã hứa với Nhan Tịch sẽ dành tất cả thời gian hai ngày còn lại cho nàng, nhưng cô cũng không thể bỏ bê chuyện công ty, còn do dự chưa biết mở miệng như thế nào, thì Nhan Tịch đã đề cập đến chuyện này trước. Claire bình tĩnh nhìn Nhan Tịch, nụ cười trong mắt nàng khiến cô hoảng hốt, dường như qua một đêm Nhan Tịch đã trưởng thành hơn nhiều.
“Vâng, chị đi nhanh lên đi, nhớ phải ăn tối đàng hoàng đó.”
Nhan Tịch cười vui vẻ với Claire, không có chút bóng dáng đau khổ nào, Claire nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi quay người, bước vào công ty.