[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - chương 37
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Lời của Claire đã khiến Nhan Tịch hoàn toàn sụp đổ, làm gì còn thời gian để ý tới ánh mắt cô?
“Claire, chị nhất định phải về Mỹ sao? Nếu vì em luôn phiền chị thì em có thể đi, không phiền chị nữa, để chị có thời gian, không gian xem xét lại!”
Nhan Tịch dường như là gào thét những lời này, mà Claire bên cạnh vẫn bình tĩnh như trước.
” Nhan Tịch, tôi quyết định rồi. “
Claire nhẹ nhàng nói, nhìn hốc mắt ửng đỏ của Nhan Tịch, chân mày hơi nhíu lại.
“Không được, chị không thể đi được. “
Nhan Tịch vội nói, hốc mắt ngày càng đỏ, cố chấp nhìn Claire. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu việc này có nghĩa gì, về Mỹ? Có lẽ lần này đi, hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, không, nàng còn rất nhiều lời, rất nhiều chuyện vẫn chưa làm cho cô. ‘Claire, chị không thể đi được.’
Claire nhìn Nhan Tịch nhẹ nhàng thở dài rồi quay đi, không nói gì nữa.
Quay lưng lại với Nhan Tịch rồi, Claire mới từ từ đưa tay lên ngực, cảm giác này là đau lòng sao?
Claire không nói ra suy nghĩ trong lòng, bóng lưng của cô khiến lòng Nhan Tịch chùng xuống trong giây lát, nàng đè nén nước mắt chua xót kia để bước lên đối mặt với Claire, cầm tay cô
“Đừng đi, Claire, đừng đi ……”
Sự kích động ban đầu dần chuyển sang thì thầm van nài, Nhan Tịch cắn môi, dù biết bản thân mình nhu nhược, nhưng nàng không muốn khóc, không muốn để Claire thấy sự yếu đuối của mình.
Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ là những cái mấp máy môi khó nhận ra, cụp mắt xuống.
Cô sẽ không tùy tiện hứa hẹn với bất cứ ai, đặc biệt, Nhan Tịch lại càng không.
Nhan Tịch nắm tay Claire, cuối cùng dòng nước mắt lạnh buốt kia cũng chảy xuống, nàng cúi đầu, không nhìn Claire nữa vì biết tất cả chỉ là vô ích. Trước khi Claire đi, cần gì phải khiến cô ấy thêm bận lòng? Nhưng nàng vẫn không cam lòng. Nhan Tịch ngước lên, Claire bây giờ không biết đã hốc hác, tiều tụy hơn lúc đầu nàng gặp bao nhiêu mà khiến khuôn mặt kia trở nên gầy sọp đi với đôi mắt lớn hơn, cằm nhọn hơn, cả người đều tiều tụy tựa như búp bê barbie có thể hỏng bất cứ lúc nào, trong đôi mắt đã kiệt quệ chứa đầy sự mệt mỏi khiến Nhan Tịch khó có thể trốn tránh, lòng tràn đầy đau xót nhưng cuối cùng cũng chỉ biến thành một câu hỏi thăm bằng giọng nghèn nghẹn:
“Khi nào đi? “
“Ngày mốt. “