[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - Chương 36
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
“Không được, đừng đi. “
Claire nhìn vào mắt Nhan Tịch, lặp đi lặp lại, tay càng nắm chặt hơn, Nhan Tịch sợ run, khuôn mặt sốc. Đây thực sự là Claire nói sao?
“Ồ, nhưng Thượng Hoa là công ty lớn mà. “
Tiêu Mạc Ngôn đứng một bên cười, nói. Tất cả mọi người ai nghe cũng hiểu lời này. Hạ Linh Doanh không đành lòng, khó chịu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Claire đã như vậy, chị còn ép cổ?
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, lắc đầu. Cô cười quỷ quyệt, quay qua thân nhìn Claire bằng đôi mắt lấp lánh, không sai, tớ muốn ép cậu đấy. Claire, giờ cậu lấy thân phận gì giữ Nhan Tịch lại, Phó
tổng của Thượng Hoa hay người yêu nàng?
Tiêu tổng đắc ý, dường như quên mất Claire cũng là một nữ vương cao tay không kém.
Qua một phút ngắn ngủi hốt hoảng, Claire dường như đã phục hồi lại tinh thần, cô buông tay Nhan Tịch đang nắm ra, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch.
“Nhan Tịch, cô muốn trở thành phóng viên ngành giải trí?”
Thấy Claire tức giận, Nhan Tịch sao dám nói gì chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn như bị đau răng, nhìn Nhan Tịch. Không phải chứ, nhóc thật đáng thất vọng, nhanh như vậy đã chịu thua sao? Bất chợt, một ánh mắt sắc lẻm quét qua người cô, Tiêu Mạc Ngôn ho khan một tiếng, đứng thẳng lại nhìn Claire.
“Tiêu. “
Claire gọi nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn hơi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn như trước, mím môi cười khẽ.
“Chuyện gì? “
“Christrin, Maley, Kasa, Rura đã biết tôi về Trung quốc. “
Chỉ nghe tên mấy người này, mặt Tiêu Mạc Ngôn trắng bệch, còn Hạ Linh Doanh đứng bên cạnh dường như cũng nhận ra được gì đó, hơi nheo mắt, trên người phát ra luồng khí lạnh.
Nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo, Claire lạnh nhạt nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang nháy mắt với mình, cười nhạt rồi nhìn sang Nhan Tịch.
“Nhan Tịch, không phải cô muốn trở thành phóng viên ngành giải trí sao? Cô có thể đào bới ở những người này rất nhiều tin độc của Tiêu tổng. Tất cả những người kể trên, mỗi người đều nhớ mãi không quên cô ấy.”
Một câu nói có lực sát thương lớn bao nhiêu, ai cũng thấy được.
Sắc mặt Hạ Linh Doanh thay đổi, hừ lạnh, cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nghiêng đầu né tránh, không dám nhìn Hạ Linh Doanh, tay nắm thành quả đấm. Vú Từ vui vẻ cười nhe lợi, coi như đã có người thay trời hành đạo, tiểu thư lớn lối không biết bao lâu rồi, cuối cùng cũng có người trị được. Còn Phương Nhược Lâm hai mắt sáng rỡ, trong đầu bắt đầu nghĩ làm cách nào dùng tình sử của Tiêu Mạc Ngôn để tống tiền. Nhan Tịch hơi bất đắc dĩ, bước đến cầm tay Claire, dùng khuôn mặt đáng thương nhìn nàng .