[Bhtt][Edit] Lưu Ly Nguyệt - chương 17
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch bị ôm có chút lúng túng, hơi dùng sức muốn đẩy Lâm Nhược Nhiên ra
“Được rồi, Nhiên Nhiên, mới không gặp mấy ngày đã nhớ tôi đến vậy sao? “
Lâm Nhược Nhiên không nói lời nào chỉ ôm Nhan Tịch thật chặt, vùi đầu vào ngực nàng, dùng sức hít thở hương thơm trên người nàng.
Nhan Tịch không thể tránh thoát nên cũng không giằng co nữa mà lúng túng để Lâm Nhược Nhiên ôm mình, nàng nghĩ nhất định là chuyến đi công tác này Lâm Nhược Nhiên đã chịu ấm ức gì đó, hơn nữa ở Thượng Hoa cô cũng không có bạn bè đúng nghĩa nên chỉ có thể tìm nàng tâm sự.
Hai tay Lâm Nhược Nhiên nắm chặt áo Nhan Tịch, gắt gao cắn chặt môi, cơ thể hơi run lên, cô không muốn khóc trước mặt Nhan Tịch, không muốn …… Nhan Tịch phát hiện có gì đó không đúng, hai tay giữ chặt vai Lâm Nhược Nhiên, dùng sức vội nhìn cô
“Sao vậy? Nhiên Nhiên, cô sao vậy? Ai ăn hiếp cô?!”
Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Nhan Tịch tựa như chỉ một khắc sau nàng sẽ rời đi, lắc đầu không chịu nói, nhìn chằm chằm đến nổi Nhan Tịch đỏ mặt cô mới lôi tay Nhan Tịch vào trong xe.
Lâm Nhược Nhiên vào trong xe không tiếp tục nhìn Nhan Tịch nữa, mắt nhìn hàng cây xa xa phía trước, cố kìm nén cảm xúc của mình, chậm rãi nói nhỏ
“Nhan Tịch, cô đã đi đâu vậy?”
Âm thanh khàn khàn mang theo mỏi mệt gọi cả họ tên mang càng khiến Nhan Tịch run, nàng hơi sợ liếm liếm môi quay qua nhìn Lâm Nhược Nhiên
“Rốt cuộc cô bị sao vậy? “
Lâm Nhược Nhiên không nói lời nào, chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm thật chặc vô lăng, chặt đến mức móng tay đổi thành màu trắng xanh.
“Nhiên Nhiên, cô sao vậy? Chuyến đi không tốt sao? “
Lâm Nhược Nhiên vẫn không để ý tới nàng, Nhan Tịch lo lắng nhìn tay cô gọi lớn
“Cô nói đi, muốn tôi lo chết sao?!”
Nghe Nhan Tịch nói vậy, Lâm Nhược Nhiên cười khổ lắc đầu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, chậm rãi buông tay ra. Cô im lặng một lúc lâu rồi xoay người lấy thanh sô cô la đã mua đặt cạnh chỗ tài xế đưa cho Nhan Tịch
“Này, cho em. “
“Cô không nói chuyện gì, tôi không thèm lấy. “