[Bhtt][Edit] Khó Chơi - Ngư Sương - Phiên ngoại 9
Hoa Lạc sững sờ nhìn Bạch Miêu, trong đầu là một mớ hỗn độn, xem mắt? Đi xem mắt với cô? Những lời nói của Tiểu Ngư thoáng chốc lóe lên bên tai.
“Này, Bạch lão sư có hứng thú với cậu.”
“Bạch lão sư nhà cậu đâu.”
“Tôi cảm thấy động cơ của Bạch lão sư không trong sáng.”
“Chứng sợ xã hội còn có thể nuôi mèo sao?”
“Nếu đối tượng xem mắt của cậu là Bạch lão sư, cậu sẽ làm gì?”
Cô ấy —
Lúc trước chỉ là giả thiết, nhưng khi đối mặt với tình huống này, đáy lòng Hoa Lạc giống như nổ pháo hoa, có một loại cảm giác khó tả, cô đối với chuyện tình cảm quả thật rất chậm chạp, hồi đi học thích một cô gái, cùng người ta về nhà hơn nửa năm, về sau mới biết được cô gái này cư nhiên là đối tượng của bạn thân!
Thời điểm Tiểu Ngư mới bắt đầu quen biết cô, đã nói rằng cô là một kẻ ngốc về chuyện tình cảm, sau đó lại tiếp tục nói: “Cậu thực sự ngu ngốc.”
Cho nên cô thật sự không nghĩ Bạch Miêu sẽ thích mình.
Làm thế nào có thể?
Bạch lão sư ưu tú như vậy, tồn tại giống như nữ thần, ở trong lòng cô còn hay đùa rằng đây là người không thể khinh nhờn, cư nhiên lại coi trọng cô?
Hoa Lạc nuốt nước miếng, nhìn về phía Bạch Miêu, giọng nói run rẩy: “Bạch lão sư, cô đang nói chuyện với tôi sao?”
Bạch Miêu hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy.”
Hoa Lạc khó hiểu: “Tại sao?”
Bạch Miêu: “Cái gì tại sao?”
Hoa Lạc nói: “Tại sao lại là tôi? Tôi có rất nhiều vấn đề, tôi đặc biệt lười biếng, thường thức dậy lúc 10 giờ, tôi còn có tính hay trì hoãn nghiêm trọng.”
Bạch Miêu quay đầu, đoán chừng Hoa Lạc là thật sự sốt ruột, vành mắt đỏ lên, nói năng lộn xộn, Bạch Miêu mở miệng: “Hoa Lạc.”
Giọng nói của Hoa Lạc đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Bạch Miêu.
Bạch Miêu vốn tâm tình khẩn trương, lại được xoa dịu một cách kỳ diệu, tay cô nắm chặt vô lăng chậm rãi thả lỏng, di chuyển một chút đến bên cạnh Hoa Lạc, năm ngón tay mở ra lại cuộn tròn, vẫn không chạm vào tay Hoa Lạc.
Bạch Miêu nói: “Cô có muốn xem mắt với tôi không?”
“Tôi…” Hoa Lạc kích động tay chân luống cuống, trái tim khẩn trương đập thình thịch, mới mở miệng nhịp tim chạm đến cổ họng, hít hai hơi thật sâu nói: “Tôi sợ Bạch lão sư sẽ hối hận.”
Bạch Miêu nói: “Không.”
Ngữ khí ngắn gọn lại khẳng định, chấm dứt mọi ý tưởng tồi tệ của Hoa Lạc.
“Thật sao, sẽ không?”
Bạch Miêu gật đầu: “Thật sự sẽ không, vậy cô có nguyện ý xem mắt với tôi không?”
Hoa Lạc chắp hai tay lại với nhau, móng tay véo vào lòng bàn tay, giờ phút này đột nhiên thẹn thùng, thu liễm tùy tiện thường ngày, mặt lúc này đã đỏ bừng, tay phải vuốt vuốt sợi tóc dưới vành tai, nhẹ giọng nói: “Nguyện, nguyện ý.”