[Bhtt][Edit] Khó Chơi - Ngư Sương - Phiên ngoại 8
Bạch Miêu nói xong câu đó nhìn về phía Hoa Lạc, vẻ mặt Hoa Lạc rõ ràng sửng sốt, nghiêng đầu: “Đi cùng tôi?”
Đi xem mắt cùng thật ra không có gì lạ, trước kia cô thường để Tiểu Ngư hoặc Lục Chẩm Thu đi chung, giới thiệu đây là bạn gái của mình, thái quá chính là có người mù quáng thật sự không ngại, nhưng đó đều là đàn ông, từ khi mẹ giới thiệu cho cô người cùng giới, cô không còn để bạn bè đi cùng nữa.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Bạch Miêu nói như vậy, Hoa Lạc nhất thời không kịp phản ứng: “Tại sao?”
Bạch Miêu há miệng.
Sau đó nói: “Dù sao ở nhà tôi cũng không làm gì, tiện thể đi cùng cô ra ngoài.”
Không thành vấn đề, Hoa Lạc nghĩ đến đối tượng trước kia xem mắt cũng mang theo bạn bè, không nhịn được gật đầu: “Được.”
Cô nói xong nhìn về phía Bạch Miêu: “Nhưng cô đừng cười tôi.”
Bạch Miêu thắc mắc: “Cười cô làm gì?”
Hoa Lạc nghĩ đến đối tượng xem mắt lần trước, ở trước mặt Bạch Miêu, run rẩy nói: “Quên đi, lần này hẳn sẽ không tệ như vậy.”
Tuy nhiên, cô suy nghĩ hoàn hảo, nhưng hiện thực lại tát vào mặt cô, sau khi hai người đến quán cà phê ngồi vài phút, cô nhận được một cuộc gọi từ người xem mắt, ở đầu dây bên kia giọng nói cứng rắn: “Xin lỗi, tôi bị kẹt xe, có thể đến trễ một chút.”
Giọng nói nghiêm túc giống như chủ nhiệm lớp của Hoa Lạc, Hoa Lạc thiếu chút nữa lập tức đứng dậy đáp: “Không sao, không sao đâu.”
Cô cúp máy mỉm cười với Bạch Miêu: “Bạch lão sư, có muốn uống cà phê không?”
Bạch Miêu mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, cổ cao, đeo khẩu trang, tóc dài rải rác phía sau, chỉ để lộ một đôi mắt, Bạch Miêu quay đầu hỏi: “Còn chưa tới sao?”
Hoa Lạc nói: “Hơi kẹt xe.”
Bạch Miêu không nói gì nữa.
Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, màn hình điện thoại Hoa Lạc sáng lên, nhìn thấy tin nhắn Tiểu Ngư trong nhóm: [Lại đi xem mắt?]
Nửa giờ trước, cô ở trong nhóm nói chuyện đi xem mắt, nhưng không ai trả lời, đoán chừng Tiểu Ngư mới nhìn thấy.
Hoa Lạc: [Đúng vậy.]
Chẩm Thu: [Không phải nói không xem mắt nữa sao?]
Hoa Lạc: [Tôi cũng không muốn, nhưng nếu hôm nay không đến, mẹ tôi sẽ làm phiền tôi chết mất, sách của tôi sẽ sớm hoàn thành, tôi không muốn mỗi ngày đều bị quấy rầy.]
Tiểu Ngư: [Đối tượng là ai?]
Hoa Lạc: [Lãnh đạo công ty.]
Nghĩ đến đối tượng xem mắt trước đó, Hoa Lạc tâm run lên, nhắn tin xong thì hít sâu một hơi, Lục Chẩm Thu trả lời một cái biểu tượng cảm xúc rồi nghiêng đầu, Cận Thủy Lan còn chưa thức, hai ngày nay, Kỷ Tử Bạc đang ghi hình vai phụ, không cần nàng đi qua, cho nên thời gian buổi sáng rảnh rỗi, nói là rảnh rỗi, kì thực vẫn bị Cận Thủy Lan quấn lấy.
Người này ngày càng không biết tiết chế, có đôi khi nổi hứng, trực tiếp kéo nàng đi vào phòng…
Mặt Lục Chẩm Thu có chút đỏ, nàng vỗ vỗ mặt mình, nghe được Cận Thủy Lan hỏi: “Thức rồi sao?”