[Bhtt][Edit] Khó Chơi - Ngư Sương - Phiên ngoại 7
Bạch Miêu phát hiện Hoa Lạc chậm chạp không phải ngày một ngày hai, còn nhớ lúc trước khi hai người trò chuyện trên mạng, kỳ thật cô đã nói đùa rằng mình sợ hãi xã hội, không thích gặp gỡ mọi người lắm. Hoa Lạc từ trước đến nay lại chậm chạp, cư nhiên không hề phát hiện, thậm chí còn gửi cho cô một kế hoạch gặp mặt, đương nhiên ——
Chỉ là về một bữa ăn.
Tuy nhiên, theo tính cách của cô, đừng nói bữa ăn, cho dù là gặp mặt cũng không hoàn thành được, cho nên cô đã xám xịt chạy trốn.
Ngẫm lại, tật xấu chậm chạp này của Hoa Lạc, thật sự là mười năm như một, ví dụ như bây giờ.
Bạch Miêu nghiêng đầu nhìn cô, lúc đầu đối xử tốt với Hoa Lạc, đại khái là do nguyên nhân trả nợ, từng vì bản thân làm cho Hoa Lạc thương tâm, nhắc tới cô có chút cảm giác tội lỗi, cho nên nhìn thấy Hoa Lạc và Dư Ôn náo loạn lần đó, không nhịn được giúp đỡ Hoa Lạc, sau đó quen thuộc, cũng dần dần hiểu cô ấy là loại người gì.
Đương nhiên, hai người cũng từng nói qua chuyện đồ đệ chưa từng gặp mặt của cô ấy, Bạch Miêu còn ám chỉ có thể là người quen, thiếu chút nữa nói thẳng với Hoa Lạc, là chúng ta quen biết, Hoa Lạc hồn nhiên không phát hiện.
Sau đó, cô phát hiện tính cách chậm chạp này của Hoa Lạc, ở bên nhau lại vô cùng thoải mái, không quá nhạy cảm, không cần nói một câu lại phải nghĩ đến cảm thụ của đối phương, không cần nói chuyện bó tay bó chân, Hoa Lạc rất thẳng thắn và trực tiếp, thích thì trực tiếp nói, không thích cũng không giấu diếm, lúc mới đầu quen biết, cô chán ghét Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn, khi kết nối micro, nhớ tới sẽ lập tức mắng chửi, quả thực làm cho người khác muốn cười.
Hiện tại cùng cô nói chuyện, Hoa Lạc nhắc tới người khác cũng ít đi, phần nhiều là nói cho cô biết làm thế nào để nuôi mèo, chuyện không có gì to tát, giống như khi cô viết văn, không thể quá nghiêm túc.
Cũng không thể quá chiều chuộng.
Bạch Miêu thu liễm thần thái, phát hiện mình ngày càng thích nhìn chằm chằm Hoa Lạc, đại khái là bởi vì quá đáng yêu, mà những người đáng yêu luôn hấp dẫn lực chú ý.
Hoa Lạc vừa đi vừa lắc đầu: “Bạch lão sư, cô không tức giận chứ?”
Bạch Miêu nhìn cô: “Không tức giận.”
Hoa Lạc cười: “Không tức giận là tốt rồi, buổi trưa tôi mời cô ra ngoài ăn cơm nhé?”
Không phải vừa mới ăn sáng xong sao, tại sao lại nghĩ đến buổi trưa, Bạch Miêu nói: “Ăn ở nhà đi.”
“Vậy tôi…” Tôi không làm được, sau đó nghĩ đến Bạch Miêu biết nấu cơm, cô còn chưa từng nếm qua, thay đổi lời nói: “Bạch lão sư sẽ nấu cơm sao? Tôi sẽ giúp cô một tay!”
Bạch Miêu cười: “Được.”
Hoa Lạc nghiêng đầu, lại nghiêng đầu, Bạch Miêu khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Hoa Lạc nói: “Bạch lão sư, cô cười lên rất đẹp.”
Bạch Miêu không lên tiếng.
Hoa Lạc nghĩ đến lúc mới quen Bạch Miêu, còn tưởng rằng giống như Cận Thủy Lan, là một con hổ mặt lạnh, nhưng sau khi ở chung mới phát hiện tính cách của Bạch Miêu và Cận Thủy Lan một chút cũng không giống, Cận Thủy Lan một bụng xấu xa, nhất là sau khi biết tất cả mọi chuyện cô ấy làm với Lục Chẩm Thu, cô chậm chạp đến đâu cũng có thể phát hiện ra thủ đoạn của Cận Thủy Lan, mà Bạch Miêu thì khác.