[Bhtt][Edit] Khó Chơi - Ngư Sương - Phiên ngoại 6
Hoa Lạc nghe Bạch Miêu nói không tò mò: “Cô thật sự không cần sao?”
Ngay cả Tiểu Ngư không viết văn cũng thích chia sẻ tài liệu cùng cô, tại sao Bạch Miêu lại không? Sau đó cô gật đầu: “Tôi biết, Bạch lão sư thường xuyên viết văn, khẳng định đọc nhiều hơn tôi.”
Hơn nữa, Bạch Miêu xưa nay luôn viết thể loại này, những cuốn sách trước đây của Bạch Miêu, cô đọc đều đỏ cả mặt, căng thẳng tình dục đầy đủ, không có gì lạ khi cô ấy không tò mò.
Cô hỏi Bạch Miêu: “Bạch lão sư, vậy bình thường cô có xem không?”
Khuôn mặt Bạch Miêu có chút tức giận, nửa khuôn mặt giấu trong áo khoác ửng đỏ: “Không.”
“Đó đều là dựa vào tưởng tượng sao?” Hoa Lạc giơ ngón tay cái lên: “Thật trâu bò, khi nào tôi mới có thể đến cảnh giới như cô.”
Bạch Miêu:…
Cô nhìn Hoa Lạc thật lòng khen ngợi, bất đắc dĩ nói: “Viết nhiều sẽ biết.”
Hoa Lạc lẩm bẩm: “Tôi đã từng viết rồi.”
Cô cười khúc khích: “Thật ra trước đây lúc mới bắt đầu viết văn, tôi đã viết □□.”
Bạch Miêu tò mò quay đầu: “Vậy tại sao không viết tiếp?”
Hoa Lạc giải thích: “Quá tệ, viết ra bản thân mình còn muốn nôn mửa.”
Bạch Miêu:…
Thật không hổ là Hoa Lạc!
Hoa Lạc không biết, cảm thấy mình không có thiên phú trong lĩnh vực này, cô nói: “Cho nên tôi chỉ dám viết một chút trong tác phẩm hiện tại, sợ độc giả không thích.”
Bạch Miêu nói: “Ok.”
Hoa Lạc quay đầu: “Hả?”
Bạch Miêu hắng giọng: “Tôi nói, cô viết ok.”
Bạch Miêu từng xem qua tác phẩm của Hoa Lạc, có rất ít cảnh xúc động, đoán chừng đây chính là nguyên nhân cô ấy nói, sợ viết, cho nên mỗi lần đều là cốt truyện chiếm hơn phân nửa, các nhận xét cũng không giống như tác giả khác, tất cả đều xoay quanh những cuộc phiêu lưu, gặp ma, hoặc chia sẻ những điều kỳ lạ từ nhỏ đến lớn.
Nó hoàn toàn khác với phong cách ngọt ngào và tình cảm của một nhà viết văn.
Hoa Lạc gãi đầu: “Bạch lão sư, cô đã đọc văn của tôi rồi sao?”
Sau đó, nghĩ đến Bạch Miêu nói rằng cô ấy đã đọc tác phẩm của mình trước đó, Hoa Lạc không hiểu sao lại có chút xấu hổ, nói: “Để cảm ơn vì đã vất vả xem văn của tôi, tôi mời cô ăn sáng.”
Logic gì vậy?
Bạch Miêu không nghĩ ra được, nhưng cô không từ chối, gật đầu nói: “Được.”
Hai người ngồi xuống, trong cửa hàng vẫn khá nhiều người đến từ sớm, không có chỗ ngồi, nếu chỉ có một mình Hoa Lạc thì cô tùy tiện tìm một người là có thể ghép bàn, còn có thể nghe chuyện phiếm, nhưng đi cùng Bạch Miêu, cô biết Bạch Miêu không thích ăn cơm với người lạ, cho nên dứt khoát nói: “Hay chúng ta đóng hộp mang về đi?”
Bạch Miêu không do dự, gật đầu đáp: “Được.”
Hoa Lạc gọi hai phần cháo thịt nạc trứng gà, lại gọi thêm hai quả trứng trà và bánh trứng, cộng thêm nem rán và hộp tỏi tây, sau khi gọi xong xách túi đứng trước mặt Bạch Miêu: “Xong rồi!”