[Bhtt][Edit] Khó Chơi - Ngư Sương - Phiên ngoại 5
Hoa Lạc phát hiện lúc đang tán gẫu, Lục Chẩm Thu đã biến mất, cô tò mò chọc vào ảnh đại diện của Lục Chẩm Thu.
Hoa Lạc: [Người đâu rồi?]
Tiểu Ngư: [Cậu thật thiếu tâm nhãn, thời điểm này phỏng chừng hai người họ đã cùng nhau đi ngủ rồi.]
Hoa Lạc: [??? Không phải bọn họ cãi nhau sao?]
Tiểu Ngư: [Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, cậu chưa nghe qua à?]
Hoa Lạc:…..
Nghe qua thì nghe qua, nhưng nó không cần nhanh như vậy chứ!
Tiểu Ngư: [Cậu viết văn không phải nên hiểu hơn tôi sao?]
Hoa Lạc: [Tôi đang viết một câu chuyện kinh dị.]
Tiểu Ngư:…..
Hai người á khẩu không nói nên lời.
Hoa Lạc lăn qua lộn lại, không kìm lòng được: [Cậu nghĩ bọn họ thích tư thế nào?]
Tiểu Ngư: [Cậu đang tới thời kỳ phát dục sao?]
Hoa Lạc: [Tôi hỏi thôi, chỉ là tò mò!]
Tiểu Ngư: [Làm sao tôi biết! Nếu không tôi gửi cho cậu một số nguồn tài liệu nhé?]
Hoa Lạc: [Không cần, không cần.]
Tài liệu của cô so với Tiểu Ngư còn nhiều hơn, vì viết sách sẽ cần, mà cô cũng không có đối tượng, khó tránh khỏi tình tiết đòi hỏi sự thân mật, không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể mua tài liệu hoặc tìm trang web, nhớ lại, gần đây cô vừa tìm được một trang web mới, không biết Lục Chẩm Thu có cần hay không.
Hoa Lạc nín thở gửi tin nhắn cho Lục Chẩm Thu: [Thu Thu, tôi vừa phát hiện ra một trang web mới.] *liên kết trang web*
Màn hình điện thoại của Lục Chẩm Thu nhấp nháy, có đèn sáng lên, chiếu ra hai thân thể đang dây dưa trong phòng, một giờ trước, Cận Thủy Lan ôm nàng đi tắt đèn, toàn bộ phòng sách tối tăm, nàng còn chưa kịp thích ứng, đã bị đẩy đến bên cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo giống như dầu trong lửa, không những không làm mát nàng, mà còn thiêu đốt mạnh mẽ hơn.
Nàng và Cận Thủy Lan ôm nhau từ cửa sổ sát đất đến bàn làm việc, nàng ngồi ở trên bàn, phía sau là những cuốn sách đã xuất bản của Cận Thủy Lan, phía trước là Cận Thủy Lan, một bên mềm mại, một bên cứng rắn, cảm giác giống như thân thể nàng băng hỏa giao thoa.
Kéo đến cực hạn, cuối cùng nàng cũng xụi lơ trên bàn, mềm nhũn.
Khi màn hình điện thoại sáng lên, Lục Chẩm Thu thậm chí còn không muốn cầm, vẫn là Cận Thủy Lan tiện tay lấy đưa cho Lục Chẩm Thu. Lục Chẩm Thu tựa vào người cô mở điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn không đáng tin cậy do Hoa Lạc gửi tới, lúc này sắc mặt nàng càng đỏ bừng.
Cận Thủy Lan hỏi: “Ai vậy.”
Lục Chẩm Thu nói: “Không có gì đâu.”
Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chẩm Thu, nàng cắn môi nói: “Là Hoa Lạc.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Chẩm Thu lắc đầu: “Không có gì, hỏi em có rảnh không.”