[Bhtt_Edit] Cuối Cùng Tôi Cũng Gặp Được Em - Chương 6
Chương 6
Editor: J
Lúc hai người đang đùa giỡn thì phía cửa một thân ảnh tiến vào. Ngẩng đầu nhìn lại, là Văn Dư. Cô ấy một thân tây trang màu trắng, tay áo xoắn lên, trên cánh tay cầm một chiếc áo khoác. Đi bên cạnh còn có bốn người, trên tày cằm túi văn kiện tiếng Nhật. Có người mở ra tập văn kiện có lẽ đợi cô ấy ký tên. Văn Dư vừa đi vừa nói chuyện cái gì, biểu tình rất lãnh khốc.
“Soái ca!” Sùng Hân cảm khái một câu. Lương Vận Hàm không có gì biểu tình, Văn Dư như vậy thực cũng có chút lực hấp dẫn. Văn Dư nhìn quét một chút bốn phía, nhìn phía Lương Vận Hàm bên này. Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau Lương Vận Hàm sửng sốt. Mặc dù khoảng cách tương đối xa thế nhưng cô đột nhiên rõ ràng cảm giác được ánh mắt kia là hướng về mình, tâm theo đó mà rộn lên một chút. Nhưng nàng lập tức lại khôi phục lãnh đạm, nó cũng như chiếc mặt nạ của cô, một khi cảm thấy bất an thì nó sẽ xuất hiện như một điều hiễn nhiên.
Kỳ thực Văn Dư thị lực không tốt như vậy, cô là bị thu hút bở một thân đồng phục màu hồng nhạt. .”Được rồi, có việc cứ Email. Còn có, tôi muốn số lượng khách mời mau chóng hoàn thành cho tôi. Các vị trở về đi, tôi hẹn người ở bên kia.”
“Mọi người vẫn khỏe chứ?~” Văn Dư mỉm cười chào hỏi, sau đó ngồi xuống. Sùng Hân ngồi ở giữa trung gian, quay đầu nhìn Văn Dư, chỉ mỉm cười không nói lời nào. Văn Dư bị nhìn có chút ngại, thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là trong mắt lộ ra chút mỉm cười dịu dàng nhìn lại. Lương Vận Hàm đột nhiên thấy phải mình ở đây thực sự là dư thừa, hai người họ liếc mắt đưa tình. Nén cảm xúc lại uống một ngụm cà phê, sau đó nhìn phía nơi khác..
Văn Dư như trước không nói chuyện, dù sao tuổi của bản thân so với Sùng Hân có vẻ lớn hơn, tính cách cũng ôn hòa hơn . Sùng Hân nhịn không được bật cười, “Ha ha, nếu ai nhìn vào đôi mắt cô khẳng định sẽ không thể thoát khỏi được!”. Văn Dư sờ sờ mũi cười một thoáng, Sùng Hân đột nhiên giật mình cô thích cái động tác này, tiếp đó nhận thấy kỳ thực Văn Dư cũng không biểu hiện lãnh đạm như vậy.
Văn Dư ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm đang nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác, lộ ra sườn mặt 45 độ, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, ánh mắt có chút trống rỗng, cả người toát lên vẽ thanh tao. Văn Dư đột nhiên muốn biết vì sao lúc nàng nhìn mình luôn mang một tia lạnh nhạt. Kỳ thực dư quang Lương Vận Hàm nhận thấy ánh nhìn của Văn Dư đang hướng về phía mình, chẳng qua không muốn quan tâm, bởi vì không biết nói cái gì, bản thân vốn không phải là người giỏi nói chuyện phiếm. Sùng Hân cũng thấy được ánh mắt Văn Dư nhìn về phí Lương Vận Hàm nên có chút khó côu.
“Bên ngoài toàn mây mù” Sùng Hân lên tiếng phá bỏ bầu không khí im lặng.Lương Vận Hàm nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sân bay, mảnh nhỏ của bầu trời, có vẻ như âm u lợi hại
“Bên đây ngày dường như tối rất nhanh, có vẻ là có tuyết, không biết có lỡ chuyến bay hay không!” Văn Dư có chút do dự nói.
Lương Vận Hàm cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, trung tâm không gọi điện thoại thông báo.”Tạm thời còn không có nhận được thông báo, một hồi tôi gọi điện thoại xác nhận thử.” Lương Vận Hàm trả lời