[Bhtt_Edit] Cuối Cùng Tôi Cũng Gặp Được Em - Chương 22
Chương 22
Edit: VũPhi
Hai người cơm nước xong, Cao Lam tiễn Văn Dư về khách sạn. Cao Lam chờ mong biểu hiện ngày mai của Văn Dư, bởi vậy cô mong muốn cấp thời gian cho Văn Dư chuẩn bị. Mọi việc làm đều cần chuẩn bị tốt, đây là bản thân dạy cho Văn Dư chuyện thứ nhất, mà Văn Dư cũng chấp hành phi thường tốt.
Trở lại khách sạn, Văn Dư vừa thay quần áo vừa nhắn tin cho Lương Vận Hàm
“Chị về nhà khách, em cùng Sùng Hân còn cùng một chỗ sao?”
Không đợi trả lời, Văn Dư lúc này tập trung tinh lực chuẩn bị tư liệu, nhất là về Ngô Linh Nam, vì vậy cô gửi thêm một tin cho Vận Hàm
“Thời gian không còn sớm , hai ngươi cũng đừng về nhà quá muộn. Chị ngày mai báo cáo hạng mục, ngày hôm nay tìm được một phần tư liệu mới, buổi tối chị sẽ ngủ muộn, có việc thì gọi điện thoại cho chị.”
Kỳ thực Văn Dư có rất nhiều nói muốn hỏi, chẳng hạn như ăn chưa? Ăn cái gì? Cùng Sùng Hân ở đâu? Đang làm gì? Ngày mai cái gì kế hoạch? Còn có, có hay không nhìn túi gấm? … Thế nhưng, Văn Dư không hỏi, bởi vì cô biết hai người quan hệ còn chưa tới cái loại mức độ này, cho dù tới rồi, cũng cần cho cả hai một không gian riêng tư.
Văn Dư nhớ tới năm đó cùng với Tiêu thì mỗi ngày đều phải trò chuyện vài giờ, tùy thân mang theo pin dự phòng. Hơn nữa khi đó tích cóp vé xe lửa ước chừng một sấp dày. Văn Dư sau lại chỉnh lý đồ đạc bản thân đều nhịn không được thán phục. Suy nghĩ một chút, lại gửi Tiêu một tin nhắn, nói cô đã đến Đài Bắc, ngày mai báo cáo. Đêm nay muốn chuẩn bị tư liệu, cuối cùng cũng dặn cô đi ngủ sớm một chút thấy, có việc gọi điện thoại.
Tiêu giống như một thói quen, bất luận thế nao đều khiến Văn Dư nhớ tới. Mặc dù không tái đau lòng, thế nhưng chung quy chính đặc biệt. Văn Dư đang suy nghĩ nếu như bản thân cùng với Lương Vận Hàm, Tiêu sẽ như thế nào. Có thể chúc phúc mình sao? Hay là ghen tị? Mấy vấn đề này Văn Dư từng giải đáp không được, hiện tại vẫn như cũ như vậy. Cho mình pha ly trà, sau đó mở túi giấy, bắt đầu tiêu hóa nội dung. Trà không chỉ có tỉnh não, càng năng truyền lại một loại an tĩnh bình thản. Bởi vậy Văn Dư thích trà, cũng không – bỏ uống trà.
Mới vừa phóng trong tay văn kiện, điện thoại thì vang lên tới, Văn Dư nhìn thời gian, đã buổi tối hơn 11. Là Sùng Hân.
“Ahh ! Là Văn Dư sao !”
“…”
“Ahh! Vậy gọi lộn số sao?”
Văn Dư dịnh tiếp điện thoại chợt nghe đi ra đối phương lớn tự hỏi bản thân, xem ra không uống ít
“Em uống rượu a.” Văn Dư ôn hòa hỏi.
“Ahh, không gọi nhầm. Là ngươi a !”
“Em ở đâu a, về nhà chưa?”
“Văn Dư ! Chị đừng quan tâm em ! Em không thích nghe !”
“Ahh, ta đây hoán cũng một cách. Em ! Mau về nhà ! Trời trời lạnh một cô gái ở bên ngoài uống nhiều như vậy ! còn ra bộ dáng gì nữa ! Mau chóng về đi !”