[Bhtt_Edit] Cuối Cùng Tôi Cũng Gặp Được Em - 32
Chương 32
Editor: VũPhi
Về nhà đã là nữa đêm về sáng. Vừa vào cửa, Văn Dư liền cảm khái
“Ở nhà vẫn là tốt nhất”
Lương Vận Hàm cười cười: “Chị còn làm việc sao?”
“Không. Tắm rửa đi ngủ sớm một chút.”
Hai người thu dọn hết, cả hai liền leo nằm trên giường. Lương Vận Hàm ngủ không được, nàng trong lòng nhớ đến chuyện vừa rồi, không biết có nên hỏi hay không, đang rối rắm, bên tai truyền đến thanh âm Văn Dư có chút khàn khàn : “Đang nghỉ gì?”
“Chị còn chưa ngủ?”
Văn Dư chỉnh lại tư thế, đem Vận Hàm ôm chặt một chút: “Có việc gì đừng để tự mình rối rắm, nói ra đi.”
“Chị sẽ trả thù chủ nhiệm kia sao?”
“Tạm thời không.”
“Tại sao?”
“Hiện đang lúc then chốt hợp tác, trước tiên cho bọn hắn một lần ra oai phủ đầu. Hiện tại làm như vậy không tốt, làm cho tất cả mọi người xấu hổ. Chờ tất cả ổn định , chị nhất định sẽ tìm hắn.”
Lương Vận Hàm thấy nhắc tới chủ nhiệm kia thì Văn Dư mang theo một cổ ngoan kình. Này có lẽ là thiết yếu trên thương trường, thế nhưng Lương Vận Hàm có chút lo lắng Văn Dư có thể hay không bởi vậy đã bị thương tổn
Nhưng Lương Vận Hàm ngẫm lại, trên thương trường vốn có cũng là “Tinh phong huyết vũ”, nếu như Văn Dư không bản lĩnh, cũng làm không được vị trí hiện tại . Nghĩ như thế, lại sinh ra một loại cảm giác tự hào. Nàng nắm thật chặt tay quay về ôm lấy thắt lưng Văn Dư, khuôn mặt cọ cọ cổ Văn Dư , chuẩn bị ngủ.
Văn Dư cười nói: “Em ngày hôm nay đã có ý định câu dẫn chị nhiều lần, có biết hay không chị hiện tại đang sắp không kiềm chế được.”
Lương Vận Hàm vừa nghe, thân thể cứng đờ, không dám động nữa. Văn Dư bật cười, bất đắc dĩ nói: “Không đùa em nữa ! Nhanh ngủ thôi !”
-o0o-
Sáng sớm ngày hôm sau Văn Dư bị một trận hương cơm làm tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường , mới 7 giờ. Văn Dư mơ mơ màng màng lại thiếp đi, nàng đã lâu không có ngủ ngon như vậy. Mấy năm nay Văn Dư đã quen ngủ muộn, bởi áp lực lớn, chất lượng giấc ngủ càng ngày càng không tốt. Thế nhưng ôm lấy Lương Vận Hàm ngủ, làm cho nàng một đêm ngay cả mộng đều không có.
Văn Dư còn không có dậy, Lương Vận Hàm nhìn xem thời gian, đi vào phòng ngủ gọi Văn Dư rời giường. “Văn Dư?”
Lương Vận Hàm nhẹ nhàng khẽ đẩy đẩy người nằm ở trong chăn . Không động tĩnh: “Văn Dư? Thức dậy, chị một hồi còn phải đi làm”
Chính không động tĩnh. Lương Vận Hàm cố sức vỗ vỗ toàn tâm toàn ý “Một đoàn”
“Văn Dư ! Mau đứng lên !”
Văn Dư không tình nguyện thò đầu ra, sương mù trong ánh mắt nhìn Lương Vận Hàm, cũng không nói gì.
Lương Vận Hàm bị Văn Dư như vậy chọc cười, nàng vuốt tóc Văn Dư