[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em - Chương 3: Thật bực mình
Vậy là đã trôi qua một tuần kể từ ngày em trai mình nhập viện, cuối cùng cô cũng viết xong CV thực tập và gửi qua email của công ty. Lúc chuẩn bị ấn nút gửi, cô cảm thấy hồi hộp lo lắng, đang chần chừ thì Bạch Tiểu Giang tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Tuệ nói:
“Cố lên cậu làm được mà”
“Ừ cảm ơn cậu”
Hôm nay là cuối tuần, Bạch Tiểu Giang muốn cùng Lâm Tuệ đi thăm Lâm Dĩ. Vì vậy hai người nhanh chóng đi sửa soạn. Lâm Tuệ mặc một chiếc áo thun, mặc chân váy để lộ đôi chân dài thẳng tắp hết sức mê người, mang thêm một chiếc túi đeo chéo hình con gấu. Còn Bạch Tiểu Giang thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng croptop tay bo, quần bò đen eo cao ống đứng, cột tóc đuôi ngựa, cô chỉ xỏ khuyên một bên tai, trông rất có cá tính.
Sửa soạn xong, cả hai kéo nhau đi mua hoa cho Lâm Dĩ. Thật ra Lâm Tuệ cũng khuyên Bạch Tiểu Giang là không cần thiết rồi. Bạch Tiểu Giang đáp lại:
“Mình cũng không thể đi tay không đến được a, cứ để mình mua đi”
“Được rồi tùy cậu, mình cũng mua một bó tặng cho Diệp tổng”
“Đấy cậu cũng không thể đến tay không mà hahaha”
Chọn xong hoa, hai người gọi một chiếc taxi nhanh chóng đến bệnh viện. Lúc đi xuống Bạch Tiểu Giang nhanh nhảu chạy xuống trước rồi vòng qua bên kia mở cửa cho Lâm Tuệ, rồi làm động tác tay trái cầm hoa để ra đằng sau lưng, người hơi cúi xuống đưa tay phải ra đỡ Lâm Tuệ xuống. Bị động tác này của Bạch Tiểu Giang chọc cười, cô không khỏi vừa cười vừa đưa tay ra cho Bạch Tiểu Giang dìu xuống. Khi xuống xe, Bạch Tiểu Giang nắm tay Lâm Tuệ giơ cao lên rồi Lâm Tuệ xoay người một vòng. Lâm Tuệ liền nở nụ cười tươi rói rồi lấy tay đánh nhẹ vào người Bạch Tiểu Giang. Bạch Tiểu Giang liền cười hì hì hỏi:
“Đã thấy tâm trạng tốt hơn chưa?”
“Hoàn toàn ổn, thôi mình vào trong đi”
Làm biểu tượng OK với Lâm Tuệ rồi cả hai rảo bước vào trong phòng bệnh.
Hôm nay gia đình Diệp Đào Ngọc cũng đến thăm Diệp Đào Phi, chợt nhận ra mình quên điện thoại trong xe nên quay lại lấy, vừa đi ra thì thấy một cảnh này cô gái kia nắm tay Lâm Tuệ rồi em ấy còn cười thật tươi với cô gái kia trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tức giận, nhíu nhíu mày đi ra bãi đỗ xe lấy điện thoại. Vừa cầm điện thoại lên thì nhận được một cuộc gọi của Tô Hồng Sương, vừa nhấn nút nghe thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhí nhảnh:
“Alo giờ cậu rảnh không đi cafe với mình?”
“Giờ mình đang trong bệnh viện”
“Được rồi cậu đợi mình một lát mình cũng muốn đến thăm Phi ca ca, vẫn đang điều trị ở Bệnh viện Nhân dân Đại học Bắc Kinh đúng chứ?”
“Ừ mình cúp máy trước nhé”
Sau khi cả hai vào thăm Lâm Dĩ thì Bạch Tiểu Giang ra ngoài khuôn viên ngồi, đợi Lâm Tuệ đi thăm hỏi tình hình Diệp Đào Phi, đứng trước cửa phòng của Diệp tổng, Lâm Tuệ hít một hơi thật sâu rồi lại nhẹ nhàng thở ra, lấy tay gõ gõ cửa. Đang gọt hoa quả đột nhiên thấy có người gõ cửa, Diệp Đào Ngọc tưởng là Tô Hồng Sương đến rồi, trong lòng đang cảm thán người này dùng tên lửa bay qua hay gì. Đứng dậy ra mở cửa thì đập vào mặt nàng là gương mặt của Lâm Tuệ, hai người đều giật mình nhìn nhau một lúc mà không lên tiếng, mẹ Diệp thấy con gái bà cứ đứng đấy mãi liền lên tiếng hỏi: