[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em - Chương 24: Uống sữa
Học kỳ thứ ba cứ thế mà trôi qua, hiện giờ Lâm Tuệ đang học nốt học kỳ cuối cùng nữa là xong. Diệp Đào Ngọc giữ lời hứa hàng tháng đều bay qua Đức thăm cô.
“Chị bay đi bay lại không thấy mệt sao? Chỉ ở đây với em được có một ngày rồi hôm sau lại phải quay trở về làm việc”
“Có gì mà mệt chứ, chị muốn nhìn thấy bảo bối của chị, không gặp một ngày đã thấy nhớ rồi nha chứ đừng nói là một tháng”
Hôm nay hai người cùng nhau đi siêu thị, Diệp Đào Ngọc mua rất nhiều đồ ăn dinh dưỡng, chẳng mấy chốc xe đẩy đã chất đầy một đống đồ ăn. Bỗng nhiên có hai cô bé sinh viên chạy đến chỗ nàng vui mừng hỏi:
“Xin chào chị, cho bọn em hỏi chị có phải là Diệp Đào Ngọc đúng không ạ?”
Lâm Tuệ và Diệp Đào Ngọc đồng thời nhìn cô bé kia, nàng nhẹ nhàng mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, các em là?”
Cô bé đeo kính hớn hở nói:
“Bọn em hiện là sinh viên năm nhất của Đại học London, kể ra thì chị chính là học tỷ của tụi em đó”
“Không ngờ đi chơi cũng gặp được chị”
“Chị thật xuất sắc nha, em cũng ước được như một phần của chị thì tốt biết mấy. Xem đoạn video hồi chị chỉ mới là sinh viên năm nhất mà trả lời phỏng vấn bằng năm thứ tiếng trôi chảy như vậy, em ngưỡng mộ lắm luôn á”
“A hóa ra là vậy sao? Cảm ơn các em đã quan tâm và theo dõi chị nhé”
“Chị… chị có thể chụp với tụi em vài bức ảnh được không ạ?”
“Đương nhiên là được”
Sau khi chụp xong, hai cô bé kia vội vàng cảm ơn rồi sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Lâm Tuệ nãy giờ đứng một bên lắng nghe, nhíu mày thầm nghĩ video nào nhỉ? Sao mình lại không biết. Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tiếng nói của Diệp Đào Ngọc vang lên khiến cô giật mình.
“Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Tuệ mở to đôi mắt long lanh nhìn nàng.
“Em cũng muốn xem đoạn video kia”
Nàng cười ha hả xoa đầu cô.
“Hóa ra là vì cái này sao? Được rồi ngoan, tí nữa trở về chị sẽ đưa cho em xem”
“Sao chị không nói với em vậy? Mà tại sao em lại không biết cơ chứ?” Cô cảm thấy có chút tự trách.
“Không có gì đâu, video đó cũng cách đây 13 năm rồi, giờ chị cũng không biết nó có còn trên mạng nữa không. Nhưng trong khoa chị học thì giáo sư vẫn còn giữ lại. Với cả em xem, khi đó em cũng phỏng chừng chỉ cao có đến đây của chị thôi nha, thì làm sao mà biết được đoạn video đó.” Nàng vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ eo mình.
Lâm Tuệ xấu hổ:
“Chị tí nữa về phải cho em coi đấy”
Về đến nhà, Diệp Đào Ngọc gửi file video qua máy tính của Lâm Tuệ. Cuối cùng Lâm Tuệ cũng được xem đoạn video kia, cô chăm chú xem quên cả thời gian, mặc dù đoạn video dài tận gần một tiếng. Nhan sắc khi ấy của chị ấy thì khỏi bàn, cô vừa ngồi ngắm vừa ngồi nghe, tim cô đập ngày càng mãnh liệt hơn.